“Ai thể?” “Là chị đây! Mau mở cửa đi”
Tô Hoàng Quyên nghe thấy giọng của Kiều Vân Nhung thì tỉnh dậy ngay, cô ta vội vàng choàng cái áo khoác rồi ra mở cửa.
“Sao vậy?”
“Em mau ra đây” Kiều Vân Nhung kéo cô ta xuống lầu, Tô Hoàng Quyên mờ mịt không hiểu gì, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe Kiều Vân Nhung nói: “Em cũng thật là, đã muốn thân với Phong Khang thì sao không chú ý nó một chút? Bây giờ nó ở dưới lầu uống đến bất tỉnh nhân sự, em còn không biết!”
“Anh ấy uống say?” Tô Hoàng Quyên kéo lại áo ngoài, trong lòng lo lắng, bước chân cũng nhanh hơn: “Trong bếp có mật ong không ạ? Em làm chén trà mật ong cho anh ấy tỉnh rượu.
Nói xong, cô ta lại muốn đi vào phòng bếp.
Kiều Vân Nhung kéo cô ta lại: “Em xem em kìa, đúng là còn trẻ không hiểu sự đời! Cơ hội tốt thế, em còn cho nó tỉnh rượu làm cái gì?”
“Có ý gì?”
Kiều Vân Nhung liếc cô một cái, trực tiếp kéo áo khoác đang mặc xuống, ném qua một bên.
Đồ ngủ của Tô Hoàng Quyên là một bộ váy ren màu đen, không tính là bảo thủ. Nhưng Kiều Vân Nhung liếc một cái, liền kéo một bên quai áo xuống đến cánh tay.
Cứ như vậy, bộ ngực lộ ra hơn nửa, như này trong đêm, quá là gợi cảm: “Chị?”
Tô Hoàng Quyên không hiểu lắm nhìn bà ta.
“Được rồi, đừng che nữa, như này là tốt nhất.” Kiều Vân Nhung rất hài lòng với kiệt tác của mình, kéo cô ta ra sân sau, vừa đi vừa cười mập mờ: “Đêm nay giao Phong Khang cho em.
Say thành thế này rồi, em muốn giày vò thế nào thì giày vò, muốn sao thì làm thế. Hiểu chưa?”
Tô Hoàng Quyên cuối cùng cũng hiểu ý của bà ta.
Nhưng mà vẫn lo lắng như cũ.
200 “Nhưng mà lỡ như Phong Khang biết…” Hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi.
“Phải biết mới tốt, dù sao gạo cũng nấu thành cơm rồi, nó cũng không còn cách nào khác.” Kiều Vân Nhung khuyến khích, thấy Tô Hoàng Quyên vẫn còn lo lắng thì nói tiếp: “Chẳng phải em nói con nhỏ Du Ánh Nguyệt kia đã có thai rồi mà? Nếu em cũng có con của nó, thì để xem nó chọn thế nào! Du Ánh Nguyệt thân cô thế cô, bên này em có chị, còn có chú tư, có bà nội, còn cả nhà họ Tô của em chống lưng nữa, không sợ thua một con nhỏ mười tám tuổi đầu”
Những lời này của Kiều Vân Nhung đúng là có lời thật.
Tô Hoàng Quyên như được tiếp thêm sức mạnh.
Mùi rượu, nồng đậm.
Kiều Phong Khang là một người đàn ông rất nhã nhặn, dù có uống say cũng không gây ồn ào.
Mà rất yên tĩnh.
Im lặng nằm trên ghế mây, một chút chật vật cũng không có.
Ánh trăng mông lung chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của anh, lúc ngủ thiếp đi, sự lạnh lùng tiêu đi một chút, Tô Hoàng Quyên nhìn, chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng.
Người đàn ông này, cho dù là lúc nào, đối xử lạnh nhạt với mình thế nào, thì vẫn luôn dễ dàng làm động lòng cô ta.
Cô ta trầm mê. Say đắm. “Nhanh đỡ nó vào phòng đi”
Nhìn thấy cô ta ngẩn người, Kiều Vân Nhung thúc giục. Bên kia đã đưa Kiều Nam Thành đỡ lên, xiêu xiêu vẹo vẹo trở về phòng.
Một lúc sau.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại Tô Hoàng Quyên và Kiều Phong Khanh.
Tô Hoàng Quyên si mê nhìn người đàn ông mình hằng ao ước trước mặt.
Bây giờ, anh ở gần mình đến vậy. gần đến có thể đưa tay chạm vào.
Cô ta không đỡ anh dậy ngược lại nghiêng người, nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh. Hành động này đả động đến anh, anh hừ một tiếng, lông mày nhíu chặt.
Trái tim cô ta nảy lên đến tận cổ, nhưng mà giống như ma làm, tới gần, muốn gần hơn nữa.
Nắm lấy bàn tay anh, đặt trên lưng mình.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông trong màn đêm yên tĩnh này giống như dòng điện, nháy mắt truyền qua làn da cô ta.
Cảm xúc, như dâng trào.
Cô ta run rẩy, khó nhịn mà ưm một tiếng, tay đã trượt vào trong áo sơ mi của anh.
Tay kia thì luồn xuống dây lưng quần của anh, nhanh chóng kéo ra.