Cô suy nghĩ miên man, nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt trống rỗng.
Như thể linh hồn đã bị lấy đi, không có một chút dao động nào trong đôi mắt mờ mịt ấy.
Dì Lý muốn khuyên cô, nhưng làm sao mở lời vào lúc này?
Ra khỏi xe, trở về căn hộ. Cô không nói gì, ngồi trên ghế sô pha và cầm điện thoại.
Cô muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn anh nói với chính mình, đừng sợ, đứa trẻ vẫn ổn…
Nhưng… Vẫn giống như trước…
Trong điện thoại vẫn chỉ vang lên tiếng máy móc lạnh lùng.
Chú ba… Giờ này anh đang nơi đâu?
Du Ánh Tuyết cảm thấy mình như chết lặng đi.
Bụng dưới còn đau không? Cô không biết… hoặc thậm chí, không thể cảm giác được…
Bởi vì cơn đau ở lồng ngực dữ dội hơn nhiều so với bất kỳ loại đau nào khác, giống như một cơn lũ, bao phủ tất cả giác quan và dây thần kinh của CÔ.
Cô nằm trên giường lớn, cảm thấy <<.O lạnh.
Lạnh thấu tim.
Đứng dậy lần nữa, lộ thân hình cứng ngắc, lôi bộ đồ đã được gấp cẩn thận từ trong tủ ra.
Ôm quần áo của anh trong lòng, một lần nữa cuộn mình trên giường.
Cô tưởng tượng, mình như đang ôm anh…
“Con ngoan, con phải ngoan ngoãn, ở trong bụng mẹ, cho cha con trở về…”
Cô thì thầm, gương mặt nhỏ trắng bệch nhẹ nhàng cọ lên bộ đồ vest của anh, dường như hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên quần áo.
“Cha mẹ yêu con nhiều lắm…” Giọng Du Ánh Tuyết nghẹn ngào: “Chỉ cần con ngoan ngoãn đợi, mẹ sẽ không đi đâu… mẹ và cha ở đây cùng đợi con lớn lên, cho nên, con kiên cường một chút, được không?”
Van xin, buồn bã và tuyệt vọng.
Nước mắt không tự chủ được mà chảy dài, làm ướt bộ quần áo của anh, làm ướt cả gối đầu…
Cố gắng muốn bỏ qua, nhưng mà…
Phần bụng, đau đớn từng đợt truyền đến. Đau hơn bất kì lúc nào, dồn dập, dường như cô còn cảm thấy như mình đang chết đi. Loại đau khổ này, ngẩm tận xương tủy.
Mỗi một tế bào, đều như bị xé rách.
Cô cắn chặt môi đến mức sắp chảy máu, cô nhịn không để cho mình kêu lên một tiếng.
Giống như là chỉ cần không kêu đau, cô sẽ không đau, không kêu đau, con của cô vẫn còn đó.
Nhưng, nước mắt không kìm được chảy xuống, tiếng thổn thức hụt hẫng và buồn bã khiến cô run lên bần bật.
Chú ba… Tôi đau…. Đứa bé cũng đau…
Bây giờ anh đang ở đâu? Những bức ảnh nóng kia rõ ràng có người ở phía sau giật dây.
Với tốc độ nhanh nhất, các mạng lớn trong thành phố bắt đầu lan rộng. Tất cả những lời lẽ bẩn thỉu được phát ra, nhắm vào Du Ánh Tuyết.
Kiều Quốc Thiên nhìn những bức ảnh đó, mắt anh ta dường như phun ra lửa.
Có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Du Ánh Tuyết, không hiểu sao anh ta lại thấy không đành lòng. Anh ta tưởng rằng Tô Hoàng Quyên không còn những bức ảnh đó nữa, nhưng anh ta không ngờ rằng cô ta lại lưu bản sao.
Đóng máy tính lại, anh ta cầm chìa khóa xe, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Trên đường đi, ánh mắt của tất cả nhân viên đều hướng về anh bằng đủ loại ánh mắt!
Chết tiệt!
Xe của Kiều Quốc Thiên, đã lái đến thôn trang. Trước khi bước vào, anh ta đã nhìn thấy Tô Hoàng Quyên từ xa.
Rõ ràng là cô ta cũng nhìn thấy xe của anh ta, lại xỏ đôi giày cao gót vào chân mình. Đứng đó, nhàn nhã đợi anh ta dừng lại.
“Kíp” một tiếng lớn, Kiều Quốc Thiên đạp mạnh phanh xe. Chiếc xe chỉ còn cách vài centimet nữa là đâm vào Tô Hoàng Quyên.