Anh thở hổn hển và nắm chặt tay.
Vì cú đấm vừa rồi, bàn tay đã chi chít vết thương. Bây giờ anh siết chặt như vậy, nắm đấm của anh lại căng ra.
“Ánh Tuyết bây giờ thế nào?” Phải rất lâu sau anh mới tìm được tiếng nói của chính mình.
“Cô Tuyết vẫn luôn tìm anh. Theo như tôi biết, truyền thông đã tìm cô ấy rồi. Nhưng hiện tại tôi không biết cụ thể. Thấy Kiều Quốc Thiên sắp ra ngoài, tôi đã đi theo anh ấy”
“Cậu đã thông báo với giới truyền thông xử lý những bức ảnh này chưa?”
“Nếu không có gì bất ngờ, thư ký Lý hẳn là xử lý rồi.”
Kiều Phong Khang lại nhìn lướt qua những bức ảnh đó, cuối cùng xóa bỏ toàn bộ. Lồng ngực phập phồng dữ dội vì thở gấp.
Anh nhắm mắt lại, tay cầm ipad của anh hơi run vì quá dùng sức.
Kiều Quốc Thiên ra tay với Du Ánh Tuyết từ lúc nào, vậy mà anh lại không biết!
Bực mình, hối hận, xót xa, tội lỗi, hận thù…
Cảm xúc lẫn lộn làm lông mày anh nhíu chặt. Trên mặt nổi gân xanh, duy trì như vậy, không chút hòa hoãn này.
Lúc Du Ánh Tuyết đang ngẩn người, chỉ nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa.
Nháy mắt, chỉ cảm thấy các tế bào như sống lại, từng cơn đau cũng trở nên không rõ ràng, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, cô bò dậy khỏi giường.
Cô lệ tấm thân nặng nề, từng bước đi ra ngoài.
Anh đã trở lại? Cho nên…
Họ có thể cùng nhau đến bệnh viện khám cho đứa bé…
Anh đã về rồi, đứa bé sẽ ổn thôi…
Cô mỉm cười nhìn xuống bụng dưới đang nhô lên của mình, đôi môi tái nhợt mấp máy yếu ớt: “Cha về rồi, đừng sợ, cha sẽ đưa chúng ta đi bệnh viện…”
Dì Lý cũng nghe thấy động tĩnh và đi ra khỏi bếp.
“Cô Tuyết” Bà lên tiếng và lo lắng nhìn cô.
Tinh thần của cô ấy khá tốt, ngoại trừ vẻ mặt có hơi tái nhợt.
“Để tôi mở, chắc là chú ba.”
Nói xong, chạy tới cửa, mong chờ, mở cửa ra.
Nhưng, người đứng ở cửa khiến cô giật mình ngây người. Ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Không phải chú ba… Mà là Tô Hoàng Quyên.. Làm thế nào cô ta tìm thấy nơi này?
Cô theo bản năng bảo vệ bụng của mình, giống như chim sợ càng cong, lúc này cũng đề phòng, sợ người bên ngoài làm tổn thương con của mình.
“Cô Quyên?” Dì Lý cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta.
“Em không mời chị vào trong ngồi à?” Tô Hoàng Quyên không trả lời dì Lý, kiêu ngạo nhìn Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết hơi nhíu mày, thái độ độc đoán của Tô Hoàng Quyên khiến cô có chút khó chịu.
“Xin lỗi, tôi không có thói quen mời người ngoài vào nhà. Mời chị đi cho.”
Vì khó chịu lần trước, Du Ánh Tuyết vốn đã bài xích cô ta. Ngoài ra, mặc dù cô không tin mấy lời buổi sáng Kiều Quốc Thiên nói với mình, nhưng ít nhiều vẫn canh cánh trong lòng.
Du Ánh Tuyết nói xong, liền muốn đóng cửa lại. Tô Hoàng Quyên vươn tay giữ lấy khung cửa, cản trở động tác của cô.
Cau mày, ánh mắt Du Ánh Tuyết trở nên lạnh lùng. Rõ ràng, người đến không có ý tốt.
“Tối qua Phong Khang không về à?” Tô Hoàng Quyên đột ngột hỏi.
Bàn tay chuẩn bị đóng cửa của Du Ánh Tuyết chợt khựng lại.
Nhìn cô ta, nói: “Vậy thì sao?”
“Chắc hẳn em không biết, tối hôm qua Phong Khang đã ở cùng chị.”
Cô không tin.
Bụng dưới đau từng cơn, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.