Mấy ngày sau. Du Ánh Tuyết được xuất viện.
Cả người, như lột đi một lớp mỡ. ” Không có phần bụng dưới phình to, cơ thể có vẻ gầy hơn. Như thể gió thổi qua, cô cũng có thể bị thổi bay.
Trong căn hộ, cô ngồi xổm trên sàn phòng ngủ chính đóng gói hành lý. Đồ này nọ đều được gói ghém gọn gàng, mọi thứ thuộc về cô đều không sót lại.
Rất gọn gàng…
Dường như đang sắp xếp lại trái tim mình.
Trong phòng khách.
Kiều Phong Khang đang hút thuốc. Khói, cháy hết. Đến khi tay cảm thấy bỏng, anh mới từ từ hồi tỉnh.
Tàn thuốc bị dập mạnh trong gạt tàn.
Làn khói dày đặc bốc lên vướng vào mắt anh. Trong mắt, trong lòng anh, sương khói bốc lên càng ngày càng dày, dày đặc đến mức không cách nào tản ra được.
“Thưa anh.” Di Lý không khỏi lên tiếng: “Chẳng lẽ thật sự để cô Ánh Tuyết dọn đồ đạc đi sao?”
Kiều Phong Khang im lặng.
Những đầu ngón tay căng cứng, khó có thể nhận ra đang run rẩy.
ở lại bên anh, cái giá cô phải trả đã quá thảm…
Anh đặt tàn thuốc xuống, đứng dậy, bước vào phòng.
Nhịp bước, nặng nề. Bóng lưng, tiêu điều.
Hai mắt dì Lý đỏ hoe, chưa bao giờ thấy anh tiêu điều và cô đơn đến thế.
Khi Du Ánh Tuyết xếp quần áo vào vali, cảm thấy rõ ràng có một bóng đen bao trùm.
Hơi thở chỉ ngừng chút lát, rồi sau đó…
Tiếp tục bận rộn.
Kiều Phong Khang ngồi xuống đối diện với cô.
Hồi lâu. Cả hai đều không nói gì.
Sau đó, anh đưa hai túi tài liệu cho cô. Du Ánh Tuyết khẽ run, im lặng nhận lấy.
Mở túi tài liệu ra, một là giấy báo nhập học của trường đại học Bắc An và vé máy bay đến thành phố Bắc An; một là thư mời nhập học của một trường đại học ở Hoa Kỳ, cùng tất cả visa, hộ chiếu và vé máy bay của cô.
Anh thần thông quảng đại, không có gì ngạc nhiên, anh có thể lấy được những thứ này chỉ trong thời gian ngắn.
“Hai chỗ này, em muốn đi đâu?”
Anh hỏi. Cô cười. Khi cơn đau đến cực hạn, có thể khiến người ta tê tái đến bình tĩnh.
“Cả hai trường đều hơn mười ngày mới nhập học. Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng”
Nụ cười của cô khiến anh không đành lòng nhìn lâu.
“Bắc An có vẻ là ngôi trường em luôn muốn đến, hãy nghĩ thật kỹ.”
Đã từng cảm thấy thành phố Bắc An quá xa, vì vậy cố gắng hết sức để giữ cô ở lại thành phố An Lập. Hôm nay, thành phố Bắc An lại thành một thứ xa xỉ.
“Được.” Du Ánh Tuyết đặt hai tài liệu vào cùng một hộp. Lúc này cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sau này… chú định thế nào?”
Kiều Phong Khang sửng sốt. Sau này?
Anh thậm chí không dám nghĩ đến những năm tháng dài đằng đẵng và nhàm chán nếu không có cô. Vậy, sao phải định?
Kiều Phong Khang nheo mắt, bàn tay nâng khuôn mặt gầy gò của Du Ánh Tuyết, ánh mắt sâu thẳm: “Ánh Tuyết, sau này dù ở đâu, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt…”
Anh nói với cô như dặn dò một đứa tré.
Du Ánh Tuyết vẫn đang cười. Ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi sẽ làm thế, tôi đã trưởng thành rồi. Mà chú..” Cô nhìn anh: “Chú đừng quá bận rộn, nếu không, viêm xương sườn mà tái phát sẽ khổ lắm”
“Ừ.” Anh xoa nhẹ ngón tay cái lên má cô: “Sau này tái phát, sẽ không còn em chăm sóc tôi nữa.” “Không có tôi, nhưng sớm muộn cũng sẽ có người khác. Sau này còn có vợ và con của chú… Chú và cô Hoàng Quyên dự định khi nào kết hôn?”
Cô hỏi.