Không cần nhắc lại.
Hai ngày tiếp theo, cái tên Tô Hoàng Quyên vẫn chiếm cứ các tiêu đề. Trên TV tới tới lui lui đều là tin tức về cô ta.
Cô ta đã bị đài truyền hình loại khỏi vị trí dẫn Chương trình, vĩnh viễn đóng bằng hoạt động. Sau đó, cô ta đơn phương tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí.
Khi bước ra từ buổi họp báo, cô ta được vệ sĩ tháp tùng nhưng vẫn bị những người quá khích bao vây.
Bị trứng thối ném khắp người, cả người không còn vẻ quyến rũ như trước mà chật vật đến cực điểm.
Và thật sự thì sao?
Chờ đến khuya, Tô Hoàng Quyên mới dám bước ra từ đài truyền hình. Sau khi ôm chiếc túi để che mặt theo bản năng, thăm dò quan sát tình hình rõ ràng và chắc chắn không có ai, mới đi xuống nhà để xe bên dưới. Chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở vị trí dành riêng cho cô ta.
Bước tới, mùi hôi thối lan tỏa. “Chết tiệt!” Không biết ai đổ nước vào đây.
Tô Hoàng Quyên giận phát run, bấm điện thoại gọi 113. Nhưng, chưa kịp bấm số thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Một gã đàn ông. Một gã đàn ông vô cùng thô tục.
Rõ ràng tinh thần không bình thường. Gã ta vừa cười vừa chạy về phía cô ta, vừa chạy vừa kéo chiếc thắt lưng trên eo.
“A! Anh… anh đừng tới đây…”
Tô Hoàng Quyên sợ hãi hét lên, muốn chạy nhưng hai chân sợ đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể dựa vào chiếc xe phía sau.
“Đừng sợ, tôi là fan của cô, tôi là fan trung thành nhất của cô..”
Gã đàn ông cười cực kỳ hạ lưu, nhìn cô ta, nước miếng chảy ra: “Trong mơ tôi cũng muốn ngủ với cô. Tôi đã xem hết video của cô… Cô thật đẹp, thích cô đúng là không sai…”
Người bên kia phấn khích đến mức lời nói gần như không thể nói hết ra.
Fan bị bệnh tâm thần và hoang tưởng, Tô Hoàng Quyên cũng đã từng gặp phải. Hơn nữa còn gặp khá nhiều. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta gần một kẻ hạ lưu như thế này.
“Cứu! Cứu tôi với!”
Cô ta hét lên.
Tiếng la hét vang vọng trong nhà để xe trống rỗng, trông có vẻ ảm đạm và vô ích.
Có người đi ngang qua, chỉ trong nháy mắt Tô Hoàng Quyên đã nhận ra, đó là đối thủ trước đây của cô ta.
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Không còn quan tâm đến thể diện, Tô Hoàng Quyên hèn mọn cầu cứu Người kia cười khinh thường: “Chẳng mấy khi thấy MC Quyên có fan cuồng như vậy, cứ hưởng thụ đi! Huống chi… Không phải cô rất đói khát sao, bây giờ có người thỏa mãn cô, cô nên vui vẻ chứ.”
Sau đó, bên kia lên xe rồ ga phóng đi.
Tô Hoàng Quyên bị đối phương lột một nửa quần áo, lấy giày cao gót làm hung khí đập đầu đối phương, sau đó khó khăn lấy chìa khóa ra khỏi túi xách, trốn lên xe.
Người bên kia mặc kệ cô ta, nằm trên đầu xe của cô. Cô ta sợ đến mức đạp mạnh chân ga, húc thẳng vào người, khiến gã kia văng ra xa.
Không quan tâm đến vũng máu đằng sau, cô ta sợ hãi lao ra khỏi nhà. để xe.
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây. Bầu trời sáng dần, Tô Hoàng Quyên hô lên một tiếng, choàng tỉnh. Mẹ cô ta phá cửa xông vào.
“Sao vậy Quyên? Đừng làm mẹ sợ.
“Mẹ… con gặp ác mộng..” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Tô Hoàng Quyên không kìm chế được cảm xúc, vừa ôm mẹ vừa khóc thảm thiết. Rõ ràng là tối hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm trên mặt khá kinh khủng.
Làm gì còn là MC Hoàng Quyên hoàn mỹ, tinh tế trước đây?
Mẹ cô ta đau muốn chết, ôm chặt con vào lòng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, con đừng sợ, dù bên ngoài có nói gì thì con vẫn còn cha mẹ!”
“… Con, con mơ thấy ai đó tạt axit sunfuric vào mặt mình. Mẹ ơi, nếu con bị biến dạng, con không muốn sống nữa…”
Mẹ cô ta lạnh lùng nhìn: “Mẹ muốn xem ai dám động đến nhà họ Tô chúng ta!”
“Kiều Phong Khang..” Tô Hoàng Quyên nghĩ đến người đàn ông kia, khóe môi run lên: “Nhất định là anh ta… nhất định là anh ta đưa những chuyện này cho truyền thông. Nếu không, sẽ không có ai lại hại con đến thế này.”