Cô sững sờ ngay tại chỗ. Không quên được… Không quên được biển số xe. Không quên được chiếc xe kia.
Người ngồi trên xe càng không thể quên được.
Cô tưởng mình bị hoa mắt hoặc đang mơ. Sao anh ấy có thể đột nhiên đến đây?
“Du Ánh Tuyết, đó có phải là xe của chú ba không?”
Phùng Linh Nhi cũng phát hiện ra, dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào người cô.
Cô định thần lại, nhìn sang chỗ khác, gật đầu: “Ừ”
“Tìm cậu à?”
“… Không thể đâu? Nửa tháng nay, bọn họ hoàn toàn không liên lạc. Anh là người rất thẳng thắn, nếu đã nói ra thì sẽ không bao giờ lằng nhằng nữa, cô hiểu rất rõ.
Huống chi… Giờ đây, đích thân anh đã chắp cho cô đôi cánh để cô tự do bay nhảy.
“Có lẽ, chú ấy đi ngang qua thôi.” Du Ánh Tuyết không dừng lại nữa, cất bước, lại đi về phía tiểu khu.
Chiếc xe, vẫn đậu ở đó. Dáng cô lướt qua thân xe.
Anh không ra khỏi xe, thậm chí không bấm còi để ngăn cô lại. Chỉ ngồi ghế lái, nhìn chằm chằm cô qua cửa Sổ.
Đôi mắt sâu thẳm, đờ đẫn.
“Linh Nhi, cậu xách hộ tớ mấy cái này vào với, tớ đi chào chú ấy”
Rốt cuộc, cô dừng lại. Bắt gặp ánh mắt của anh, đi về phía anh.
Trong ánh nắng cuối thu, cô cười nhẹ đi vòng qua ghế lái. Rướn người, uốn cong ngón tay, gõ vào cửa xe.
Cửa xe từ từ hạ xuống.
Mười ngày không gặp… Cô gầy đi rồi. Mà anh, cũng phờ phạc. “Chú tới tìm tôi sao?”
Du Ánh Tuyết chủ động hỏi. Cười yếu ớt, cười như thể không có chuyện gì xảy ra giữa họ. Mây cuộn mây tan, gió thổi mây tàn…
“Ừ” Anh ngồi trong xe gật đầu, cũng bình tĩnh như cô.
Đôi mắt sâu thẳm dán chặt vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, sâu quá, thật nặng, thật sẫm.
Như muốn khắc sâu cô ấy vào đầu, vào mắt, vào trái tim…
Suốt đời không phai mờ.
“Thật ra, chú không tới tìm tôi, tôi cũng định tìm chú” Du Ánh Tuyết nói.
Anh nhìn cô. Hôm nay cô mặc rất đơn giản. Quần yếm denim xanh nhạt cùng áo sơ mi trắng. Giờ đã cuối thu, mặc dù có nắng nhưng giá tương đối mạnh.
Anh nắm lấy bộ vest, đẩy cửa bước xuống xe, như một thói quen, lịch lãm khoác lên vai cô. Một loạt các hành động, mượt mà và trôi chảy, không thể tự nhiên hơn.
Khẽ run. Trái tim run rẩy. Hàng lông mi rũ xuống của Dự Ánh Tuyết khẽ rung lên. Tầm mắt vô thức lướt qua ngón tay anh.
Trên ngón áp út đã từng đeo một chiếc nhẫn, giờ phút này, trơ trụi…
Giống như của cô. Hốc mắt suýt nữa đẫm lệ, chỉ cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Cũng không từ chối mà siết chặt áo rồi cuộn mình lại.
Thực sự, lạnh quá…
Trên áo của anh, có thể ngửi được mùi hương thuộc về anh…
Có mùi thuốc lá. Rất nồng.
Nhưng… Không còn ghét nữa. Trái lại khiến cô quyến luyến.
Mùi càng đậm, mới càng có thể khắc sâu vào trong kí ức… Nhớ càng lâu…
Ánh mắt Kiều Phong Khang nhìn cô thăm thẳm. Cô sụt cân rất nhiều, người gầy cực kỳ…
Tựa như một tờ giấy, một trận gió tạt qua, cũng có thể thổi bay.
Cô có thể chăm sóc bản thân khi ở nước ngoài không?