Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 294: Chương 294




“… Tôi không sao.”

Lắc đầu. Du Ánh Tuyết cảm thấy không có sức nói chuyện.

Có lẽ… hôm nay thực sự quá mệt mỏi…

“Yên tâm đi, Dora thấy trai đẹp nên không còn sức miễn dịch thôi” Susan vừa cười vừa nói đùa.

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng kéo khóe môi, không phản bác lại.

Vừa rồi lúc ở trong phòng họp, sự bất thường của cô thực sự rõ ràng.

Có lẽ, tất cả mọi người, kể cả anh, đều nhìn thấu.

“Vivian, cô biết giám đốc Khang này trước rồi ạ? Anh ấy đẹp trai thật ấy, bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa? Tôi để ý thấy tay anh ấy không đeo nhẫn cưới, chẳng nhẽ vẫn còn độc thân?”

Susan chạy lên trước, hỏi tằng tằng. Spring cũng khá hứng thú tiến tới.

Trịnh Thanh Vy không trả lời ngay mà quay lại nhìn Du Ánh Tuyết đang lơ đễnh, rồi cố ý mắng: “Tôi để các cô đến đây làm việc, không phải tới để buôn dưa lê!”

Hai cô gái “đập trúng tường”, là lưỡi, ngượng ngùng ngừng lại.

Phòng họp rất lớn lúc này rất yên tĩnh. Kiều Phong Khang vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Rất lâu…

Trong tâm trí, bóng hình mảnh mai không ngừng lởn vởn.

Ánh Tuyết của anh, đã trưởng thành.

Cô đã từng tràn đầy sức sống, trong sáng và ngây thơ như một đứa tré.

Mà bây giờ cô ấy… đã có vị đàn bà.

Bốn năm xa cách, cô… lại xuất hiện trước mặt anh.

Một ánh mắt, khiến trái tim đã im. lặng suốt bốn năm, lại nở bung lần nữa, phá tan sự yên lặng bấy lâu.

“Giám đốc Khang, phòng đã được thay đổi. Anh có thể đi nghỉ ngơi được rồi” Nghiêm Danh Sơn đang nghe điện thoại, quay lại, nói chuyện với anh.

Anh xốc lại tinh thần, sau đó đứng dậy nặng nề bước ra khỏi phòng họp.

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp tẩy trang, Du Ánh Tuyết đã nằm phịch trên giường, cuộn tròn, bất động. Cả người như bị dội nước lạnh, thân thể và trái tim đều lạnh ngắt… Hóa ra công ty RQ là của anh.

Anh vừa từ An Lập đến Hà Cảng? Tối lại quay về An Lập sao?

Như vậy… Chẳng phải, sau này giữa bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại sao?

Nghĩ đến thái độ xa lạ vừa rồi, trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại. Cô nghĩ giữa họ sẽ có lời chia tay cảm động.

Rút tấm thẻ kia từ trong túi ra, cầm trên tay, ngẩn ra.

Trên tấm thẻ, ba chữ đó đã hơi mờ. Suốt bốn năm qua, tấm thẻ này, cô chưa từng đụng đến một xu nào, nhưng cô thường xuyên lật ra xem.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang. Cô cất tấm thẻ, hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là Trịnh Thanh Vy. Cô ta cũng không bước vào, chỉ đứng nhìn ở cửa nhìn cô.

“Không sao chứ?” Ánh mắt nhìn lướt qua mặt Du Ánh Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.

“… Không sao đâu” Cô lắc đầu, miễn cưỡng nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười: “Chỉ là từ qua đến nay bận quá, nên mệt thôi”

Trịnh Thanh Vy suy nghĩ một hồi, vẫn nói: “… Chị cũng không ngờ lại là anh ta.”

“… Liên quan gì đâu” Cô cố sức thể hiện như chuyện mây gió thoảng qua. Nhưng, dù khóe môi có cố che giấu nhưng không che được sự chua xót nơi đáy mắt, cũng không lừa được trái tim của mình.

Trịnh Thanh Vy không loanh quanh chủ đề này nữa. Cô ta biết rất rõ mối quan hệ bốn năm trước đối với Du Ánh Tuyết khó quên như thế nào.

“Cũng muộn rồi. Đêm nay em ngủ đây đi. Chị về xem Bánh Nếp thế nào rồi, sợ người giúp việc không trông nó cả đêm được” Du Ánh Tuyết gật đầu.

Hôm nay, cô quá mệt mỏi, không muốn đi đâu nữa.

Khi cả hai đang trò chuyện thì có tiếng bước chân từ xa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.