Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 297: Chương 297




Trước đây, anh chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào về nhà.

Cho nên…

Có thể tưởng tượng, người phụ nữ này phải có ý nghĩa đặc biệt đối với anh. Có khi, còn là vợ anh cũng nên?

Dù gì thì anh cũng đã đến tuổi lấy VỢ, sinh con rồi.

Du Ánh Tuyết đột nhiên mất hết can đảm đi ra ngoài đối mặt với anh, cô không bình tĩnh như anh.

Cúi đầu, sờ thẻ phòng trong túi, lại muốn trả lại.

Nhưng, mọi thứ cứ như cố ý chống lại cô vậy, chạm vào một lúc lâu, thẻ phòng đã không biết đâu rồi.

Mà Kiều Phong Khang vừa cúp điện thoại, lúc này đang đi về phía cô “Dora!” Ngay khi Du Ánh Tuyết chật vật mãi mới tìm ra thẻ phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu khác vang lên.

Tần Nguyên cười với cô rồi lon ton chạy tới.

“Tôi cứ sợ cô ngủ mất rồi, nhưng may là không”

Du Ánh Tuyết có thể cảm thấy một ánh nhìn, chiếu từ bên cạnh, rơi trên người mình.

Cô không nhìn sáng, giống như không cảm nhận được, lại nhét thẻ phòng vào trong túi xách, cười với Tần Nguyên: “Đi thôi, tôi sắp đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Đau dạ dày chết mất.”

Tần Nguyên nhíu mày, nhìn cô tràn đầy quan tâm: “Hay là đi mua thuốc trước? Cô chẳng để ý bản thân gì cả, nên mới bị đau dạ dày.”

“Không, đi ăn tối đi, tốt hơn nhiều so với uống thuốc.” Du Ánh Tuyết cười thư thái, cao giọng giả và vui vẻ, dứt khoát nắm lấy cánh tay Tần Nguyên thúc giục: “Đi, đi đi, đừng dài dòng nữa”

“Chờ một chút.” Tần Nguyên kéo cô.

Vừa cởi áo khoác, vừa nói: “Bên ngoài bây giờ rất lạnh. Cômặc ít như vậy đi ra ngoài, đủ lạnh rồi.”

Vừa nói, anh ta vừa cởi áo khoác, khoác lên vai cô.

Ấm hơn nhiều.

Trên áo anh ta có mùi cỏ xanh mơn mởn, cảm giác rất trong lành Du Ánh Tuyết bất giác nhớ đến mùi thuốc lá trái ngược, đã từng quanh quẩn quanh cô.

Chỉ là… Nó đã thuộc về một người phụ nữ khác.

Đầu mũi không khỏi thấy chua xót. Không muốn suy nghĩ nữa, cô siết chặt áo, kéo Tần Nguyên đi về phía cửa thang máy.

“Cô Ánh Tuyết” Vừa bước một bước, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.

So với sự nhàn nhã, thản nhiên của người kia, Du Ánh Tuyết đột ngột dừng lại, trong lòng như “nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió”, đủ loại cảm giác đều có.

Tần Nguyên cảm thấy tay mình bị đau, lúc này mới nhận ra ngón tay của cô đã cắm vào cánh tay anh ta.

“Sao vậy?” Anh thấp giọng hỏi Du Ánh Tuyết, vô thức nắm lấy tay cô.

Mọi ngón tay của cô vẫn khít khao. Anh ta càng thấy lạ hơn.

Nghi ngờ nhìn lại, thấy giám đốc Khang, sửng sốt, kinh ngạc. Anh gần như ngay lập tức đứng thẳng dậy, lịch sự chào hỏi: “Giám đốc Khang”

Kiều Phong Khang khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

Một tay đút túi, hai bước là tới trước mặt họ.

Thản nhiên nhìn bàn tay quấn quýt của họ, mắt anh sắc hơn chút.

“Cô Ánh Tuyết, có việc muốn nhờ có giúp, cô có thời gian không?”

Nghe như hỏi thăm. Nhưng, mỗi lời nói đều có một như có sức nặng ngàn cân, không cho phép người ta từ chối..

Anh nhìn Du Ánh Tuyết nói thêm ba chữ: “Ngay bây giờ”

Du Ánh Tuyết đầu óc có chút rồi rắm, không hiểu ý của anh, bọn họ không phải quyết định sống như hai người xa lạ, chia tay trong hòa bình so? Bây giờ, tại sao lại gọi cô lại?

Nhưng mà, gần như không cần suy nghĩ, cô lắc đầu từ chối: “Xin lỗi giám đốc Khang, tôi vừa hẹn đồng nghiệp ra ngoài. Nếu anh có việc gì thì nhờ người khác đi.”

Cô nói, kéo Tần Nguyên rời đi.

Kiều Phong Khang Thanh không vội, anh liếc cô một cái, môi mỏng nhếch lên, phun ra hai chữ: “Chuyện công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.