Bị đạp trúng chân đau, mạch máu nổi lên trên trán, khiến anh không thể nhịn được nữa mà thô lỗ bế cô lên, đặt mạnh lên giường.
“Vậy thì đêm nay hãy để tôi nói cho em biết, ánh mắt này nguy hiểm đến mấy!”
Anh thở hổn hển nói, sau đó tháo caravat xuống, tiện tay ném sang một bên sau, sau đó không cho cô cơ hội chống cự, thô lỗ nắm cằm cô, cúi người hôn lên môi cô vừa hung ác vừa nặng nề, thậm chí có thể nói là gặm cắn.
Bốn năm… Anh đau khổ kìm nén bốn năm, gần như tự hại mình, không dám đến gần cô, thậm chí không dám tìm kiếm tin tức của cô, sợ cuối cùng lại trở thành một vở bi kịch; Bốn năm qua, anh sống trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày đều sống không thấy ánh mặt trời, nhưng cuộc sống của cô nhóc này lại muôn màu muôn vẻ, đặc sắc đa dạng. Ngay cả đàn ông cũng không thiếu! Bảo anh sao không ghen ty cho được, sao mà cam lòng?
Anh cảm thấy trong tình yêu này, anh là kẻ thảm bại! Đúng thế, ngay từ ban đầu, anh đã thua cô mất rồi, chưa bao giờ thắng được một lần.
Từ xưa đến nay vẫn như thế, kẻ nào yêu trước chính là người thua.
Từ cắn dần dần biến thành hôn.
Anh bá đạo tách môi cô, vội vàng muốn chiếm lấy cô. Nhưng cô lại không hề nhúc nhích, không đáp lại, cũng không giãy dụa, đôi môi cô càng ngày càng lạnh lẽo, hơi thở cũng càng ngày càng suy yếu…
Nhận thấy không đúng lắm, Kiều Phong Khang lập tức rời khỏi môi cô.
“Du Ánh Tuyết?” Anh lo lắng khẽ gọi một tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lời của cô, chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ tựa lông hồng.
Anh thoáng căng thẳng, gần như đứng dậy ngay tức thì, vội vã sờ soạng trên tường, chạm vào chiếc đèn đầu tường, căn phòng mới sáng lên.
Chỉ thấy trên chiếc giường lớn, cô ôm dạ dày co ro người, trán chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Thấy vậy, Kiều Phong Khang bỗng tràn đầy đau lòng. Một mình cô ở nơi xứ người đã từng trải qua bao nhiêu cơn đau như thế này? Anh không dám tưởng tượng…
“Em bị đau dạ dày à?” Anh cúi người, ghé vào bên tai cô hỏi.
Cô mơ màng gật đầu.
“Lần trước tôi kêu người lấy thuốc dạ dày lại đây còn không?”
Du Ánh Tuyết rất muốn hỏi lần trước nào? Anh lấy thuốc cho mình khi nào? Nhưng cuối cùng cô đau đến mức không hỏi được nữa.
Kiều Phong Khang đã bắt đầu lục lọi, mở tất cả hộc tủ, cuối cùng mới tìm thấy hộp thuốc dạ dày mà mình mua. Anh nhìn lại thì thấy trong hộc tủ lớn tràn đầy các loại thuốc, trừ thuốc đau dạ dày còn có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chữa thương vân vân… Mỗi một hộp đều đã được mở nắp. Nói cách khác, mỗi loại bệnh cô đều đã từng nếm trải, trong bốn năm vắng bóng anh…
Trái tim anh nhói đau. Anh cảm thấy mình thật đáng chết nên mới bỏ mặc cô lưu lạc ở nước ngoài suốt năm!
Anh rót nước, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, kêu cô uống thuốc, sau đó đặt ly nước xuống, nhưng không thể bỏ cô ra. Anh tựa lưng vào đầu giường, ôm chặt cô vào lòng, sợ cô bị lạnh nên mở chăn ra đắp cho cô.
Không biết đã qua bao lâu, cơn đau dạ dày giảm bớt rất nhiều. Cô nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi, vùi mặt vào lòng anh ngủ một giấc ngon nhất từ trước tới nay.
Kiều Phong Khang nhìn cô thật lâu, cuối cùng hôn lên tóc cô, khẽ nỉ non: “Cô bé, chúc mừng sinh nhật em.”
Ngay hôm qua, anh còn đang ở nước ngoài, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên anh mới lâm thời bay đến Hà Cảng. Bởi vì có một người bạn ở Hà Cảng cần bác sĩ tâm lý nên đương nhiên anh đề cử Lăng Ái Xuyên, thế nên cô mới có mặt trong buổi tụ họp hôm nay.
Anh cố ý sắp đặt ở Pandora, không ngờ lại thấy cô ôm nhau với một người đàn ông khác. Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt Kiều Phong Khang lại trở nên sâu thẳm. Anh cầm điện thoại, gọi cho một dãy số.
“A lô, Danh Sơn, là tôi đây. Đúng, giúp tôi báo với Trịnh Thanh Vy là 7 giờ sáng mai, tôi muốn gặp cô ta!”
Anh đã bỏ mặc cô bốn năm, giờ đây… Cô sắp sửa trở lại bên cạnh mình. Nếu đã không thể nhổ cái gai kia ra thì hãy tái tạo lại nó lần nữa, để nó nở ra hoa…
Du Ánh Tuyết cố gắng làm cho mình trở nên thoải mái, chạy về phía Tần Nguyên. Tần Nguyên đeo một cái ba lô lớn, đám đông quá chen chúc nên anh ta kéo cô đến trước ngực, hai tay che chở cô.
Trong lòng Du Ánh Tuyết hơi rối bời, bất giác nhớ đến ngày xưa, cũng từng có một người đàn ông che chở cho mình như vậy, dùng lồng ngực của mình tạo ra không gian yên bình cho cô.
Mà nay, mọi thứ đều đã tan biến trong làn gió…
Cô nghĩ, chắc bây giờ mọi thứ đều đã thuộc về người phụ nữ tên là Lăng Ái Xuyên kia mất rồi.
“Em khát không? Anh có mang nước nè, muốn uống không?” Tần Nguyên hỏi.