Du Ánh Tuyết nghe thấy giọng nói của Tần Nguyên vang lên ngoài xe: “Ánh Tuyết? Du Ánh Tuyết?”
Anh ta đang sốt ruột tìm người. Kiều Phong Khang nhăn mày, đưa mắt nhìn người đứng bên ngoài, có vẻ không kiên nhẫn.
“Cô thích loại đàn ông bám người này à?” Anh lạnh lùng hỏi. Người trẻ tuổi thời nay đều ấu trĩ như thế sao?
Du Ánh Tuyết cũng nhìn Tần Nguyên, không trả lời mà chỉ hỏi: “Anh đến núi Thái Bình cũng là để ngắm cảnh hả?”
Là ảo giác à? Cô cứ cảm thấy quá trùng hợp. Nhóm của họ mới đến nơi thì anh cũng theo đến luôn.
Nghe cô hỏi, Kiều Phong Khang hơi sửng sốt. Anh đến đây không phải để ngắm cảnh, mà là…
Kiều Phong Khang liếc nhìn Du Ánh Tuyết, sắc mặt âm trầm. Vì cô nhóc này, anh cũng biến thành loại đàn ông ấu trĩ! Hôm nay anh đến đây chẳng phải cũng là bám người sao?!
“Đến núi Thái Bình này không ngắm cảnh thì có thể làm được gì?” Anh bực bội trả lời cô.
Du Ánh Tuyết không hiểu mình đã chọc giận anh ở chỗ nào. Cô đang định nói gì đó, nhưng đã có hành khách lần lượt xuống xe, thế nên cô đành phải đi trước để không chặn đường hành khách đằng sau: “Tôi xuống trước đây Dứt lời, cô bước xuống xe mà không quay đầu lại.
Du Ánh Tuyết vừa đặt chân xuống thì Tần Nguyên đã đến gần. Thấy hai người họ châu đầu ghé tại nói chuyện với nhau, ánh mắt Kiều Phong Khang trở nên lạnh lẽo.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, phong cảnh rất hùng vĩ. Du Ánh Tuyết ngồi trên ghế, lại không chú ý đến phong cảnh trên núi mà không tự chủ được đưa mắt nhìn người nào đó.
Từ khi xuống xe, họ đã không còn tiếp xúc với nhau. Anh chăm chú ngắm nhìn phong cảnh dưới núi như một du khách thứ thiệt. Susan không hề che giẩu thái độ thưởng thức của mình đối với anh, hoặc có thể nói là mê trai, từ khi xuống xe đến giờ vẫn luôn bám theo anh.
Kiều Phong Khang làm hết phận sự của một du khách, không hờ hững như Kiều Phong Khang của bốn năm trước, từ chối người khác đến gần mà trông có vẻ rất thân thiện. Họ trò chuyện khá thân thiện, ít ra Susan rất vui vẻ khi được nói chuyện với anh. Chưa đầy một tiếng, cô đã cười lớn ít nhất 10 lần.
Khi Susan cười đến lần thứ 11, anh cũng nở nụ cười. Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác. Cô có nên chụp lại cảnh này để về sau gặp bạn gái của anh thì lấy ra cho cô ấy không nhỉ? Để cô ấy biết anh là loại người trêu hoa ghẹo nguyệt và dễ dãi cỡ nào.
“Sao vậy? Ai chọc tức em à?” Tần Nguyên nghe thấy tiếng hừ của cô thì tò mò hỏi.
Du Ánh Tuyết bông hoàn hồn, nhớ lại bạn trai mới nhậm chức hai ngày của mình. Thế là cô mỉm cười lắc đầu: “Không phải, em đâu có tức giận gì đâu!”
Tần Nguyên nhìn về phía ánh mắt của cô thì thấy Kiều Phong Khang và Susan.
“Tổng giám đốc Khang chọc tức em hả?”
Anh ta ư?
“Sao có thể chứ! Anh ấy có gì đâu mà chọc tức em? Chỉ vì anh ấy luôn đi cùng Susan thôi sao?” Cô cật lực phủ nhận, thậm chí cất cao giọng nói. Nhưng khi thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyên, cô mới bất giác phát hiện mình làm thế chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, nhất thời cảm thấy chán nản, không biết nên nói gì bây giờ.
“Em với tổng giám đốc Khang… Đã từng quen nhau hả?” Cuối cùng, Tần Nguyên không nhịn được hỏi.
“… Không biết” Du Ánh Tuyết không biết nên giải thích mối quan hệ trước kia của họ với người khác như thế nào. Cha con nuôi hay là người yêu cũ?
“Nhưng anh thấy.”
“Phù! Gió to quá!” Tần Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng Du Ánh Tuyết đã xoa tay đứng dậy, thái độ trốn tránh rõ ràng.
Tần Nguyên có thể nhận thấy điều đó, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ra vẻ như không biết, chỉ cởi áo khoác, đứng dậy khoác lên vai cho cô.
“Còn lạnh không?”
Du Ánh Tuyết xoay người lấy áo xuống, sợ anh ta bị cảm lạnh nên nói: “Anh mặc đi. Gió to thế này, anh không thể chỉ mặc một cái áo”
“Chính vì gió to nên anh mới cho em mặc. Ngoan, đừng tranh cãi với on anh”
Du Ánh Tuyết vẫn kiên trì: “Em không mặc đầu. Không phải anh có mang theo trà nóng sao? Cho em uống một ngụm là được rồi” Lúc này Tần Nguyên mới nhớ tới ba lồ vạn năng của mình. Anh vắt áo lên tay, tháo ba lô xuống, vùi đầu lục lọi. Một lúc sau, anh mới tìm thấy bình.
nước, mở nắp đưa cho Du Ánh Tuyết. Không ngờ vì du khách quá nhiều nên đúng lúc này, anh ta bị người chen lấn đụng trúng khuỷu tay.
“Coi chừng!” Tần Nguyên kêu một tiếng, nhưng đã muộn rồi. Bình nước bị hất văng ra, nước nóng trong bình đều đổ ra ngoài.