Kiều Phong Khang kéo tay cô xuống, kéo khuôn mặt cứng đầu khó chịu của cô lại gần, ánh mắt anh ép buộc cô, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: “Vậy em thì sao? Rõ ràng người yêu em là tôi sao lại lưu luyến mập mờ với người đàn ông khác, thậm chí còn đồng ý sự theo đuổi của anh ta?”
Du Ánh Tuyết trong lòng chua xót, hoàn toàn không để ý đến cái bẫy trong lời nói của anh, chỉ nói: “Tôi khác với anh. Tôi luôn coi anh ấy là đồng nghiệp, là bạn bè! Nếu anh và Lăng Ái Xuyên không xuất hiện ở Hà Cảng thì tôi có uống say rồi tôi cũng không nhận lời người ta…”
Ngay khi cô dứt lời, Kiều Phong Khang đã mỉm cười.
Tâm trạng trở nên rất vui vẻ.
“Vì vậy, em đồng ý với người khác chỉ để chọc giận tôi?”
Du Ánh Tuyết lúc này mới nhận ra, cô chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.
Lại bị anh dự vào bẫy!
Càng ngày càng tức giận, tức giận vì cho rằng mình vô dụng, cô càng đẩy mạnh tay anh ra.
Ai ngờ được rằng, thay vì buông ra, anh lại lật người và đè cô xuống dưới mình.
Sợ thân hình cao lớn nặng nề của mình sẽ khiến cô không thoải mái, hai tay anh chống lên chiếc ghế da bên dưới, ánh mắt chạm vào đôi mắt nhòe nước của cô, có chút bất lực lại có chút vui mừng: “Ánh Tuyết, em thật ngốc, em có biết suốt 4 năm qua, khi không có em, tôi sống thế nào không?”
Du Ánh Tuyết sụt sịt, không muốn nhìn anh.
Bây giờ anh muốn kể cho cô nghe tất cả những câu chuyện về mối quan hệ của anh với người khác, anh muốn kể tỉ mỉ từng chi tiết một? Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Cô không muốn nghe chút nào!
Mọi chi tiết đều là cực hình đối với cô ấy!
“Trong bốn năm qua, tôi chưa từng có bạn gái.”
Du Ánh Tuyết quay mặt lại trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải đồ ngốc!”
“Em là đồ ngốc, hoàn toàn là đồ ngốc!” Anh cau mày, giọng điệu nặng nề hơn một chút: “Du Ánh Tuyết, hãy nghe tôi nói, Lăng Ái Xuyên chỉ là bạn của tôi, không hề là bạn gái gì hết!”
“Hôm đó khi chọn quà ở Hà Cảng, anh đã nói rõ với nhân viên rằng đó là quà cho bạn gái anh. Hơn nữa, trên đó còn viết tên Lăng Ái Xuyên… Anh Khang, trí nhớ anh không kém đến vậy chứ?”
Anh bật cười: “Thì ra em còn canh cánh trong lòng mãi chuyện đó?”
“Tôi không hề” Cô cắn môi không chịu thừa nhận. Tuy nhiên, nếu cô phủ nhận thì lại thành ra không có chút tự tin nào.
“Hôm đó tôi thực sự đi chọn một vài món quà nhỏ cho cô ấy. Tôi nói rằng đó là bạn gái tôi chỉ vì tôi giận em thôi, tôi ghét em đi lại gần những người đàn ông khác. Sau này, nếu em dám mặc quần áo của người đàn ông khác, thì có cái nào tôi sẽ vứt cái đó!”
“Anh.”
Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh. Anh có độc đoán quá không?
Nhưng đợi đã! Đây không phải là vấn đề!
“Tôi sẽ không bị anh dụ dỗ đâu!” Cô nằm ở đó nhích người lên, ánh mắt chạm vào mắt anh: “Bà chủ nhà nói, hai người..”.
Cô hơi khựng lại trước khi tiếp tục: “Hai người đã từng đến ngôi nhà nhỏ mà em từng ở. Hơn nữa …”
“Hơn nữa gì cơ?”
“Hai người, đã ngủ ở đó, phải không?”
Kiều Phong Khang bất lực. Có phải bà chủ nhà đã đồn đại quá lên rồi không? Ngay sau đó, lông mày anh giãn ra: “Hóa ra vừa rồi em sửng cồ lên bào không thích về đó nữa là vì chuyện này?”
Du Ánh Tuyết không thể phản bác, chỉ nói đơn giản: “Đúng vậy, tôi mắc chứng nghiện sạch sẽ!”
Lúc ghen tị, cô gái nhỏ trông thật đáng yêu.
“Trong bốn năm qua, quả thật có rất nhiều phụ nữ đưa ra những lời đề nghị khác nhau cho tôi. Nhưng..” Kiều Phong Khang nắm tay Du Ánh Tuyết, nâng cô lên. Chạm trán mình lên trán cô: “Cơ thể của tôi chỉ có cảm giác với mình em thôi. Em đi rồi khiến tôi phải nhịn suốt bốn năm liền, nói xem, sau này em tính thỏa mãn tôi như thế nào?”
Anh vừa nói vừa siết chặt nơi nào đó nhạy cảm nhất của cô, vần vò lúc mạnh lúc nhẹ.
Cả người Du Ánh Tuyết bỗng như bị lửa đốt. Nhưng, cô vẫn cố gắng giữ lấy lí trí, siết chặt nắm tay, đẩy anh một cách loạng choạng: “Anh … không! Tôi không tin anh… Anh vừa nói rằng bạn gái anh thích phim tình cảm.”
Kiều Phong Khang trố mắt nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Em không thích phim tình cảm sao? Buổi chiều ở rạp chiếu phim, em cảm động muốn khóc vì những câu chuyện do người khác bịa ra. Em có phải là cô bé ngốc nghếch không?”