Vì vậy, Du Ánh Tuyết buộc mình phải bận rộn. Cô suốt ngày đọc sách, tham gia vào các hoạt động xã hội khác nhau, kết bạn với nhiều người khác nhau và làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau.
Cuộc sống tốt dần lên, và cuối cùng cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
“Em không nhớ nữa.” Du Ánh Tuyết đáp. Những ngày tháng cô từng thấy khó khăn, giờ phút này khi được anh ôm trong tay bỗng trở nên nhạt nhòa dần. Thì ra… Nỗi dằn vặt đã từng có, vì người đàn ông này mà dường như chúng chưa bao giờ có trong đời cô...
Sau đó, hai người nói chuyện một lúc. Trong làn gió ấm áp và mùi thơm của người đàn ông, cuối cùng Du Ánh Tuyết cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nên ngủ gục trên vai anh.
Kiều Phong Khang thấy tóc của cô đã hoàn toàn khô, sau đó, anh ôm lấy cặp mông nhỏ của cô, cẩn thận bể cô đặt lên giường.
Cô vẫn đang quang tay qua cổ anh. Dường như sợ anh biến mất, cho dù nằm ở trên giường, hai tay vẫn ôm cổ anh, không buông lỏng.
Kiều Phong Khang thích cách cô ấy phụ thuộc vào mình. Làm sao anh nỡ gỡ tay cô ra?
Anh dứt khoát không tắt đèn, anh lấy chăn bông mềm mại, quấn lấy hai người không chút kẽ hở.
Đêm nay, Du Ánh Tuyết ngủ rất sâu.
Nửa đêm bàng hoàng, cô tỉnh dậy sau khi bị anh hôn. Khẽ mở mắt, vẻ mặt đau khổ và chán nản của người đàn ông bị ham muốn hành hạ, khiến cô cũng cảm thấy đau lòng.
Cô cũng noi gương anh, đáp lại anh bằng một nụ hôn nóng bỏng hơn. Kết quả...
Cơn đau của anh không hề thuyên giảm mà còn khó chịu hơn.
Khi cô định hôn anh lần nữa, anh thở hổn hển né tránh: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, đừng đụng vào anh nữa…”
Du Ánh Tuyết ấm ức: “Anh làm em tỉnh giấc đấy chứ!
Anh thấp giọng gầm gừ, ôm lấy đôi tay lộ ra ngoài của cô trong chăn bông rồi quấn lấy cả người cô: “Đồ ngốc, nếu em lại quyến rũ anh, anh sẽ không quan tâm gì nữa mà nhất định có được em đấy! Cho nên, không muốn có chuyện gì thì ngủ đi!”.
Cô bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, nên đương nhiên anh không thể làm chuyện xấu xa như vậy.
Chỉ là… Hừ! Thật là khó chịu! Du Ánh Tuyết cười, mặc dù rất thương anh, nhưng… khi nhìn anh bị nụ hôn của mình trêu chọc đến mức không thể chịu nổi, niềm tự hào và kiêu hãnh bất giác dâng lên trong lòng.
Ngày hôm sau. Du Ánh Tuyết uể oải tỉnh dậy khỏi giường, trước khi mở mắt, cô đã vô thức chạm vào tay mình.
Bên cạnh không có ai. Cô bỗng thấy lo lắng. Thật sự không dám mở mắt, cô sợ mọi thứ cô trải qua đêm qua chỉ là mơ.
. Nhưng là, cô giơ tay ngoắc ngoắc tay áo, lại không khỏi buồn cười.
Ở đó đầy mùi hương của anh! Vì vậy, đêm qua không phải chỉ là một giấc mơ?
Mở mắt ra, quả nhiên căn phòng đó thuộc về anh… ngay cả trần nhà cũng rất quen thuộc...
Cô hất chăn bông và đứng dậy xuống khỏi giường. Vệ sinh cá nhân xong, cô bước ra khỏi phòng trong bộ đồ ngủ của anh.
Tuy nhiên, cô vừa mở cửa thì bắt gặp anh đang chuẩn bị bước vào từ bên ngoài.
Hai người nhìn nhau, tim cả hai run lên.
“Em ngủ đẫy giấc chưa?” Anh hỏi.
“Rồi” Cô cầm nắm cửa trong tay khẽ gật đầu: “Sao anh dậy sớm vậy?
Dù đang mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn nhớ rằng đêm qua anh đã thức giấc nửa đêm và quấy rầy cô. Có vẻ như đêm qua anh đã bị giày vò nên không ngủ ngon. “Vì quyết định đi Hà Cảng đột ngột nên một số việc phải xử lý trước.
Du Ánh Tuyết lại ngây ra. Xem ra anh ấy đã thực sự quyết định đến Hà Cảng thật rồi. Anh ấy vẫn như trước đây, một khi đã quyết định bất cứ điều gì thì không ai khiến anh thay đổi được.
Du Ánh Tuyết chỉ đơn giản là không thèm nói. Dù sao sớm muộn gì cô và Tần Nguyên cũng phải nói cho rõ ràng.
Thế cũng tốt. Mặc dù, nó là không thể tránh khỏi tổn thương người khác.
“Em rửa xong chưa?” “Ừm, em vừa rửa mặt xong rồi.”
“Đi thôi, đi ăn sáng đi” Kiều Phong Khang nắm tay Du Ánh Tuyết bước xuống tầng.
Du Ánh Tuyết đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cường tráng của anh. Anh đã ăn mặc chỉnh tề rồi, nhìn từ phía sau vô cùng quyến rũ.