Nhưng vẫn gật đầu:”Tôi sẽ cố gắng hết sức để thu xếp.”
“Tuần này đi công tác, tạm thời không cần sắp xếp.”
Lý Thanh lại lúng túng. Tình hình gì thế này? Sếp là một người nghiện công việc, bây giờ anh đã thay đổi rồi.
“Vâng, giờ tôi sẽ đi điều chỉnh. Anh còn có yêu cầu gì không?”
“Không còn việc gì nữa, ra ngoài đi. Có việc gì tôi sẽ gọi sau”
Lý Thanh cầm lấy ipad đi ra ngoài. Khi bước tới cửa, cô không nhịn được nói: “Anh Khang, trên cổ anh… có cần lấy khăn của tôi che một chút không?”
Kiều Phong Khang nhướng mày. “Có lý do bắt buộc nào phải che nó không?”
“… Thể hiện tình cảm dễ khiến những người độc thân trong công ty mất tập trung và mất động lực làm việc.”
“Thật sao?” Kiều Phong Khang có vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì cuối tuần này sắp xếp một buổi tụ họp để mọi người cải thiện tinh thần làm việc, cô nghĩ như thế nào?
Lý Thanh kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rơi xuống.
Có vẻ như chủ tịch Khang đang thực sự có tâm trạng tốt! Anh trở nên thoải mái hơn! Anh đâu có thường quan tâm đến đời sống tinh thần của nhân viên?”
“Sếp suy nghĩ thật chu đáo.”
Lý Thanh vừa thay các nhân viên khác cảm ơn, cũng bao gồm cả cô cảm ơn anh.
Có vẻ như việc Du Ánh Tuyết trở về thực sự là một điều tuyệt vời. Mang lại lợi ích cho cả công ty! Buổi trưa, Du Ánh Tuyết miễn cưỡng đứng dậy xuống giường. Không có quần áo để mặc nên cô thản nhiên mặc áo ngủ vào.
“Cô Ánh Tuyết, cô tỉnh rồi à?”
Vừa đi xuống, Dì Lý đã nhiệt tình chào hỏi.
Du Ánh Tuyết đang có một tâm trạng tuyệt vời.
Cô chào hỏi dì Lý và nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ. Dù là mùa đông nhưng hôm nay nắng nhẹ.
Cô uể oải vươn vai.
Cuối cùng đã trở lại đây, trở lại ngôi nhà này …
Sau một thời gian dài, cuối cùng cô cũng có cảm giác thân thuộc …
“Đói bụng không? Vào phòng bếp ngồi đi, dì sẽ dọn đồ ăn lên.”
Dì Lý nói chuyện với cô khi đang quay vào nhà bếp.
Không cần nói cũng biết, Du Ánh Tuyết thực sự rất đói.
Cô ngồi vào bàn ăn, một lúc sau người giúp việc bưng hết món này đến món khác lên.
“Làm sao một mình cháu có thể ăn nhiều như vậy?”
“Cậu chủ đã dặn đi nói lại trước khi đi, hôm nay cô Ánh Tuyết phải ăn bù” Người giúp việc đang đưa thức ăn lên cho cô trả lời. Trong giọng nói hình như có chút gì đó khó hiểu, lúc nói còn cười mỉm nữa.
Hai má Du Ánh Tuyết bỗng nhiên đỏ bừng.
Đêm qua, hai người hoàn toàn rơi vào ham muốn cuồng nhiệt, mà bỏ quên mất những người xung quanh họ. Cô e rằng những tiếng xấu hổ đó đã bị những người giúp việc dưới tầng nghe thấy từ lâu.
Anh thì hay rồi!
Vẫn có thể lớn tiếng như vậy, như muốn cho cả thế giới biết đêm qua hai người bọn họ… cuồng nhiệt đến mức nào!
Du Ánh Tuyết xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Cô cầm lấy đũa ăn.
Dì Lý đứng bên cạnh quan sát, trong mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, để cho Du Ánh Tuyết nếm thử món này một chút, món kia một chút.
“Di Lý, bụng của cháu chỉ lớn có như vậy thôi, ăn nhiều không được”
“Ăn không được thì thôi vậy, không phải ép bản thân làm gì” Dì Lý nói: “Giờ cháu đã trở về là được rồi, phải mau chóng vỗ béo cháu mới được”