Tiếng phanh vang lên. Một chiếc Maserati dừng lại trước mặt cô.
Lê Tiến Minh đóng sầm cửa xe rồi xuống xe, cau mày nói nhỏ: “Bà cô à, tôi tìm cô cả đêm rồi. Đừng có giày vò mình thế này, nếu thật cô có vấn đề gì, lúc Phong Khang quay về, anh ấy sẽ giết chúng tôi mất.”
Cô gái nhỏ này thực sự đã đứng trong gió lạnh lâu như vậy!
Khuôn mặt nhỏ của cô tái xanh vì lạnh. Đôi môi đỏ tái đi trông rất đáng SỢ.
Sợ rằng nếu Lê Tiến Minh đến muộn một lúc nữa thì cô sẽ đông cứng đây mất.
Lê Tiến Minh cầm trong tay một chiếc khăn tắm lớn, quấn quanh người Du Ánh Tuyết: “Tôi sẽ đưa cô về.”
Khi được quấn trong chăn, Du Ánh Tuyết mới định thần lại, thân thể lạnh như băng cảm thấy có chút ấm áp.
Nhưng, ngay lúc đó, đôi mắt cô đỏ hoe.
Cô cắn chặt môi không nói mà máy móc đi theo Lê Tiến Minh vào trong xe.
Cô cứng đờ ngồi, không biết trời có lạnh thật không, cô im lặng. Du Ảnh Tuyết cụp mắt xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn ngón áp út.
Chiếc nhẫn trên tay cô trông có chút mờ ảo trong màn đêm mờ mịt.
Lê Tiến Minh liếc nhìn chiếc nhẫn và thở dài.
Tất nhiên anh ta biết chiếc nhẫn này.
Khi Kiều Phong Khang có được chiếc nhẫn này, nó rất đẹp. Tuy không phải là người thích phô trương khoe của nhưng anh thực sự khoe khoang trước mặt họ.
Sau đó, trong suốt 4 năm Du Ánh Tuyết ra đi, anh đã cất nó đi. Rồi khi cô trở lại, anh hạnh phúc đeo nó vào tay cô, chiếc nhẫn vẫn đẹp như vậy.
“Sao cô ngốc thế? Đứng ở đây, ba bốn ngày nữa cũng không thấy Phong Khang đầu. Minh Đức gọi điện cho tôi nói không thấy ai ở nhà. Cậu ấy đến chỗ Kiều Quốc Thiên tìm, rồi gọi tôi đến đây tìm cô.”.
Lê Tiến Minh đang lái xe, giả vờ thư giãn và nói chuyện, như thể để Du Ánh Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn.
Du Ánh Tuyết mím môi, nhưng vẫn không nói lời nào.
Đôi mi cô cụp xuống, Lê Tiến Minh nhìn cô vài lần, nhưng không thể hiểu cô đang nghĩ gì.
“… Đừng quá lo lắng, anh ấy là ai, không sao đâu” Lê Tiến Minh không chịu nổi vặn lò sưởi trong xe lên mức tối đa rồi mới nói tiếp: “Kiều Phong Khang sẽ nói đi nói lại với chúng tôi trước khi đi là phải chăm sóc cô cho tốt. Đừng lo lắng cho anh ấy, hãy chăm sóc bản thân mình trước.”
“Anh nói… anh ấy ở bên trong đó có lạnh không?” Cô đột nhiên nói. Giọng nói nhẹ nhàng, xa xăm như làn khói bay lơ lửng trên không.
Như thể gió sẽ mang lời của cô đến bên anh.
Lê Tiến Minh không nói gì.
“Giường bên trong đó cứng và lạnh. Anh ấy không được ngủ..”
“Còn nữa … hiện tại chắc là anh ấy đói rồi … Anh ấy kén ăn như vậy, làm sao có thể quên được những thứ đó?”
Cô có người vào ghế phụ, mặt áp vào cửa kính xe lạnh lẽo, thất thần lẩm bầm.
Dường như cô đang nói chuyện với anh ta, nhưng cũng giống như đang nói chuyện với chính mình.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đầy màu sắc, chiếu qua khuôn mặt nhỏ bé của cô. Nhưng trong mắt cô chúng lại biến thành một màu xám ảm đạm.
Như thể nó được bao phủ bởi một lớp tro bụi dày đặc, không có một chút dấu vết nào của ánh sáng.
Lê Tiến Minh hé môi, anh ta muốn an ủi gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Nhịn đi thì vẫn tốt hơn. Sau cơn mưa rồi trời lại sáng.
Tất cả những điều này cũng chỉ là những thử thách nhỏ cho hai người họ, cũng không phải là việc gì quá nghiêm trọng.
Một nơi khác …
Tô Hoàng Quyên mặc bộ đồ ngủ và nằm nghiêng trên giường.
Sau khi Kiều Quốc Thiên bước vào, cô ta hơi quay sang bên và quay lưng lại với anh.
Kiều Quốc Thiên nằm thẳng trên giường, nhìn lên trần nhà.