Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 450: Chương 450






“Thân chủ của tôi không sẵn sàng nhận tội. Một khi công tố viên có bằng chứng xác thực từ Kiều Phong Khang và những người khác, anh ta sẽ bị kết án nặng hơn nếu được xét xử lại.”

“Hiện tại đã thế nào rồi, tại sao anh ấy lại không chịu nhận tội? Không phải anh ấy không biết chuyện đã không còn đường lui nữa sao!”

“Anh Kiều Phong Khang đã đến nói chuyện với tôi. Ngày mai là ngày cuối cùng. Tất cả bằng chứng chống lại thân chủ của tôi sẽ được nộp cho tòa án. Tuy nhiên, thân chủ của tôi có vẻ thất vọng và không có ý định muốn một bản án nhẹ hơn”

“Vậy…” Luật sư liếc nhìn Tô Hoàng Quyên: “Cô Quyên, tôi e rằng cô là người duy nhất có thể thuyết phục thân chủ của tôi” Tô Hoàng Quyên không nói gì, trầm ngâm ngồi trên ghế sô pha, luật sư: không thể nhìn ra cô ta đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau…

Cô ta gật đầu: “Anh đi thu xếp đi” Khi Kiều Quốc Thiên được đưa ra khỏi ngôi nhà tối tăm, Tô Hoàng Quyên ngồi đó, tay chân lạnh ngắt.

Mùi vị của nhà tù, cô ta biết quá rõ.

Thế nên..

Trong rất nhiều ngày, cô ta không có đủ can đảm để đến đây.

Không ngoài dự đoán, mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà cô ta gần như không thể nhận ra người đàn ông râu ria đầy mặt, trông rất nhếch nhác này.

“Cô đến đây làm gì?” Dưới mái tóc rối bù, đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng và lãnh đạm hơn bao giờ hết.



Nhướng mày, thẳng lưng, kiên quyết nói: “Tôi đã nhìn thấy rồi. Đừng lo lắng, mặc dù anh không ra được nhưng tôi sẽ tìm cách để ủy ban hoàn thành thủ tục ly hôn cho chúng ta” Kiều Quốc Thiên nhếch mép, không trả lời.

Cô ta điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình: “Hôm nay tôi đến đây không phải nói với anh về việc này. Chỉ muốn đến thương hai anh chút thôi. ” Ánh mắt Kiều Quốc Thiên bỗng sắc như dao.

Cô ta cười nhạt, chế giễu: “Kiều Quốc Thiên, anh thật sự là đồ thất bại.

Rốt cuộc, sức lực không có, không chơi lại được Kiêu Phong Khang. Còn bị mọi người xa lánh” Hơi thở của Kiều Quốc Thiên trở nên tồi tệ hơn, và đôi mắt anh nhìn chăm chằm vào cô ta một cách hung dữ: “Câm miệng cho t‹ Cô ta hoàn toàn không để ý đến điều đó, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: “Ngay cả La Chí Thành, người luôn ở cùng phe với anh, cũng phản bội anh và đi theo Kiều Phong Khang. Anh nói, anh thật đáng thương! Các hóa đơn cũng nên được coi là bằng chứng phạm tội của anh nhỉ? Thật là trùng hợp, tôi đã giấu chúng cho anh trước đó. Tuy nhiên, tôi sẽ đưa tất cả cho thẩm phán trong phiên tòa tới. “Tô Hoàng Quyên, cô có dám không!” Kiều Quốc Thiên nghiến răng, kích động mà nhảy ra khỏi ghế.’’

“Có việc gì mà tôi không dám? Hiện tại anh chỉ là một kẻ tù tôi, ai cũng có thể bắt nạt anh, kể cả tôi!” Tô Hoàng Quyên cũng đứng dậy, cứng ngắc đứng ở nơi đó, độc đoán nhìn anh, khoảnh khắc sau đó càng khiến anh ta sửng sốt: “Tôi quên nói với anh…” Cô ta hít thở sâu.

Hơi dùng lại.

Chăm chú nhìn anh ta, cắn răng nói: “Tôi mang thai rồi!” Kiều Quốc Thiên sửng sốt.

Sau đó, trong mắt anh ta, đủ mọi cung bậc cảm xúc, bàng hoàng, ngây ngất, lạ thường …

“Tôi… Tôi sắp làm cha…” Anh ta lẩm bẩm một mình, đôi môi run rẩy. Nhìn thấy anh ta như vậy, đôi mắt Tô Hoàng Quyên có chút đỏ.

“Nhưng mà, đừng vui mừng quá sớm. Nếu cha của đứa trẻ là người có tội mà không dám nhận tội, tôi sẽ tự tay giết đứa trẻ!” Kiều Quốc Thiên nghe như sét đánh ngang tai.

“Cô nói cái gì? Tô Hoàng Quyên, nói lại cho tôi!”

“Anh nghe đúng rồi đấy! Tôi tại sao phải sinh con cho một kẻ thua cuộc ngồi tù còn không dám nhận tội?” Kiều Quốc Thiên lúc này hận cô ta đến đỉnh điểm.

Hai bàn tay to của anh ta bóp cổ cô ta, như muốn bóp chết cô ta, hai mắt anh ta đỏ bừng.

“Cô dám! Cô dám thương tổn con của chúng tai”. Anh ta bóp rất mạnh, thực sự là hận đến đỉnh điểm. Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy cổ ta sắp bị bàn tay này bóp nát.

Cô ta tím tái và ho dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.