Vốn dĩ hai người đều vui vẻ khi đi siêu âm, nhưng giờ lại thấy thấp thỏm không yên.
“Quên đi, không nghĩ tới nữa. Kết quả siêu âm đâu, tôi xem với, để chung vui với cô.
Du Ánh Tuyết lắc đầu: ‘Không có nữa’.
“Sao lại không có nữa?”
“Vừa rồi lúc đang ở trong thang máy, cô ta đã xé nát.” Dì Lý không nói nên lời. “Quên đi, chỉ cần cô biết kết quả, thì có giấy hay không cũng không quan trọng.
Du Ánh Tuyết không trả lời, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngực luôn khó chịu không yên.
Ánh mắt đầy đau khổ của Tô Hoàng Quyên cứ lởn vởn trong tâm trí cô.
“Dì Lý, khoan hãy vê nhà, chúng ta đến công ty đi”
“Tìm cậu chủ sao?”
“Ừ” Du Ánh Tuyết gật đầu.
Dì Lý gật đầu: “Cũng đúng, chuyện này phải nói trực tiếp với cậu chủ, cậu ấy chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc” Du Ánh Tuyết nở một nụ cười và gật đầu.
Khi đến Kiều Thanh, Du Ánh Tuyết bảo tài xế đưa dì Lý về trước, cô lên trên một mình.
Kiêu Phong Khang đang nói chuyện với Nghiêm Danh Sơn trong văn phòng.
Du Ánh Tuyết đột nhiên xuất hiện, anh hơi kinh ngạc, nhướng mày nhìn cô.
Sau đó, anh lại đặt tài liệu xuống và nói với Nghiêm Danh Sơn: “Mọi việc còn lại cứ giao cho Minh Đức.”
“Vâng, chủ tịch. Vậy tôi đi ra ngoài trước.
Nghiêm Danh Sơn cất đồ đạc và bước ra ngoài. Đi ngang qua cửa, anh mỉm cười gật đầu nhẹ với Du Ánh Tuyết.
Ngay khi Nghiêm Danh Sơn đã ra ngoài, Kiêu Phong Khang vẫy tay với Du Ánh Tuyết.
“Đấn đây.
“Em không làm gián đoạn công việc của anh đấy chứ?” Kiêu Phong Khang liếc mắt nhìn đồng hồ: “Sắp tan làm rồi, em tới đây rất đúng lúc”. “Tối nay không tăng ca à?” Du Ánh Tuyết ngồi xuống bên cạnh, cánh tay thon dài của anh ôm chặt eo cô: “Tương lai việc tăng ca sẽ giao hết cho Minh Đức. Sau này anh sẽ rảnh rỗi hơn” Du Ánh Tuyết nghĩ đến vẻ mặt chua xót của Kiều Minh Đức, không khỏi thương cảm.
“Nếu anh ấy bận như vậy, liệu có còn thời gian để yêu không?”
“Em cũng thấy đấy, hiện tại cậu ấy không muốn yêu đương. Hơn nữa, tuổi còn trẻ thì yêu đương làm gì? Đến ba mươi tuổi hãy yêu cũng chưa muộn” Kiêu Phong Khang cúi đầu hôn lên trán cô: “Em đến đúng lúc lắm, anh đưa em đi chọn một thứ.”
“Thứ gì?” Du Ánh Tuyết nghỉ ngờ hỏi.
Kiêu Phong Khang không nói gì.
Anh đỡ cô dậy và gọi Lê Tiến Minh.
“Bây giờ anh có rảnh không? Tôi và Du Ánh tuyết sẽ đến đó một lát. Ừ, ừm, cô ấy mới đến công ty nên sẽ đến đó sớm hơn một chút. Được rồi, hẹn gặp lại sau.” Kiêu Phong Khang nói xong liền cúp điện thoại.
Trên đường đi, Du Ánh Tuyết không thể hỏi ra anh muốn đưa cô đi đâu.
Tuy nhiên, vì có anh ở bên cạnh, mọi lo lắng trong lòng Du Ánh Tuyết do Tô Hoàng Quyên gây ra đều biến mất.
Cô cười nhìn anh: “Lát nữa em có chuyện muốn nói với anh”
“Có chuyện gì vậy?” Du Ánh Tuyết làm bộ ngậm miệng lại: “Anh không nói, em cũng sẽ không nói. Chúng ta hòa nhau.” Có lẽ vì đã có con nên nụ cười của cô ấy có chút dịu dàng.
Trông thật quyến rũ …
Kiêu Phong Khang không nhịn được vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nắm thật chặt bàn tay của cô trong tay mình.
“Hai ngày nữa anh sẽ chính thức từ chức chủ tịch hội đồng quản trị. Công việc ở công ty RQ đã được giao cho Phó chủ tịch Trân Quốc An, và chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Em đã nghĩ xem chúng ta sẽ đi đâu chưa?”
“Tuần trăng mật… Du Ánh Tuyết nghiêm túc nghĩ.
Thai kì vẫn ở giai đoạn đầu, lên máy bay chắc không vấn đề gì.