“Không đâu. Cô đừng thấy anh Lê Tiến Minh cứ động một cái là treo bà chữ “không kết hôn” đằng cửa miệng.
Anh ta ấy à, lần trước tôi nhìn ra rồi, anh ấy rất quan tâm cô, nhưng được cái bướng bỉnh mà thôi.”
“Lê Tiến Minh?” Tống Ân dường như cảm thấy suy nghĩ Du Ánh Tuyết khiến cô ấy khá bất ngờ.
“Hả?” Chẳng lẽ không phải sao?
Du Ánh Tuyết bối rối nhìn cô ấy.
Tống Ân cười lắc đầu: “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự không phải có quan hệ như cô nghĩ. Hôm nay chúng tôi cùng đến đây, anh ấy chỉ đơn thuần đứng trên lập trường của nhà đầu tư phim mới và bên điện ảnh, tôi đến giúp đỡ, còn về phần anh ấy…. ” Hơi dừng lại, Tống Ân nhún vai: “Không phải qu của tôi.
Du Ánh Tuyết nhìn Tống Ân.
Tống Ân nói lời này rất thành thật, không hề né tránh.
Giống như Một khách làng chơi như Lê Tiến Minh cũng có người yêu hay sao.
Khi Du Ánh Tuyết xuất hiện trước mặt Kiều Phong Khang trong bộ váy cưới, anh đã không thể không đứng dậy.
Ánh mắt sâu sắc của người đàn ông vẫn điềm tixnh, nhưng không cách nào che giấu được sự kinh ngạc và hạnh phúc.
Hai người đối mặt nhau.
Ngọt ngào, lên men trong không khí, và dân dần tràn ngập mọi ngóc ngách, khiến người khác có thể cảm thấy cả không khí gân như ngọt ngào.
Có muốn gọi xe cấp cứu không?” ^ Lê Tiến Minh ủ rũ liếc nhìn cô: “Cô lo cho bản thân cô ấy” Tống Ân cong môi: “Tôi thì có gì cần phải lo, tôi đâu có độc thân.” Lê Tiến Minh dường như sửng sốt một chút, đi một bước, sau đó lại dừng lại, nhìn lại Tống Ân: “Cô không độc thân sao?”
“Kỳ quái?” Dưới ánh hoàng hôn, Tống Ân cười đến say lòng: “Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi tôi. Mỗi ngày tôi đổi một người, không trùng lặp. Việc tôi có bạn trai cũng đâu đến nỗi bất ngờ vậy?” Lời nói của cô ấy khiến Lê Tiến Minh cảm thấy như có gì đó chặn ở trong lồng ngực, anh ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tống Ân.
Anh ta tiến lên hai bước, rồi đột nhiên dừng lại.
Quay đầu lại, Lê Tiến Minh cáu kỉnh nói với Tống Ân: “Chuyện cô có bạn trai sau này không được nói lại nữa, nếu còn nói lại lân nữa, tôi sẽ cho cô biết tay!
“Anh Minh, anh làm việc bán thời gian với tư cách là người đại diện của tôi khi nào vậy?” Lê Tiến Minh kéo mạnh cửa xe, một tay đỡ cửa rồi đặt tay còn lại lên nóc xe, khó chịu nhìn cô ấy: “Hình ảnh hiện tại của cô mà lan truyền thêm tin đồn nữa thì đừng có nghĩ đến việc quay phim này nữa! Tôi không muốn cô quay xong mà phải chi tiên cho bất kì cơ quan truyền thông nào hết! Lên xel” Nghe anh ta nói như vậy, Tống Ân không nói thêm lời nào nữa.
Đứng dưới ánh hoàng hôn, bồi hồi nhớ lại ánh mắt của Kiều Phong Khang nhìn Du Ánh Tuyết – đó mới là ánh mắt của tình yêu đích thực nhỉ?
Có một ngày…
Liệu có một người có thể không sợ mọi lời đàm tiếu, không sợ hình ảnh xấu trước công chúng hiện tại của cô ấy, thấy tất cả những lớp ngụy trang của cô ấy, và bước vào thế giới của cô ấy không?
Cô nghĩ, người đàn ông thuộc về cô nhất định sẽ đến đây trên một con bạch mã mặc áo mây sặc sỡ.
Thay vì…
“Lên xe đi! Cứ ngẩn người ra rồi sẽ có người ném trứng vào người cô cho mà xem. Tôi sẽ không quan tâm đến cô như lân trước nữa đâu!” Tống Ân hoàn hồn.
Nghĩ đến những lời của Du Ánh Tuyết rằng Lê Tiến Minh quan tâm đến cô ấy, Tống Ân chỉ cảm thấy nực cười.
Cô ấy biết rằng hoàng tử của cô ấy hoàn toàn không phải là một cậu chủ bất cẩn, nóng tính và vô tư như Lê Tiến Minh.