Bởi vì vừa mới xảy ra chuyện cho nên có rất nhiều người trả vé. Khoang hạng nhất gần như trống không. Vì thế mà Du Ánh Tuyết thuận lợi mua được một vé.
Chỉ có điều không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có thể gọi người làm trong nhà đem hộ chiếu đến đây, may mắn là lúc trước khi vừa vào Kiều Thanh làm việc, công ty đã thống nhất làm visa cho tất cả nhân viên.
Du Ánh Tuyết thuận lợi theo Kiều Phong Khang lên máy bay. Trong cabin vô cùng xa hoa, rộng rãi. Nghiêm Danh Sơn không muốn quấy rầy bọn họ vì thế mà thức thời ngồi ở một chỗ xa xa, kéo màn lại. Còn bên này, hai người đang nằm trên hai chiếc ghế riêng.
Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm anh, cho dù anh làm cái gì ánh mắt cô cũng không hề rời khỏi người anh. Cuối cùng Kiều Phong Khang cũng không thể chịu nổi, vì thế mà kéo màn lại, rồi ôm cả người cô qua ghế của anh.
Thiết kế của chiếc ghế cho một người ngồi thì tương đối rộng. Nhưng mà nếu có hai người cùng ngồi thì chỉ có thể nghiêng người lại. Như vậy thì có hơi không thoải mái. Có điều, cho dù như vậy cả hai đều không có ý định tách ra.
Du Ánh Tuyết gối lên cánh tay anh, còn tay cô thì đang quấn lấy eo anh. Còn hai mắt cứ nhìn chằm chằm anh, giống như là dù có nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Kiều Phong Khang cười: “Em định nhìn chằm chằm tôi như thế đến khi nào đây?” Loại cảm giác này thật là tốt. Mặt Du Ánh Tuyết đỏ hồng, sau đó bất giác dời ánh mắt đi một chút.
Kiều Phong Khang nắm lấy cằm cô, kéo khuôn mặt cô lại gần, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa.
Cháu có nghe nói, chú đánh nhau với chú Tư là vì muốn tranh giành tình cảm với cô ta.”Du Ánh Tuyết nghe nói một nửa, còn một nửa là tự tưởng tượng, nhưng những suy đoán về sự kiện kia đã sớm ăn sâu bén rễ trong đầu cô.
Kiều Phong Khang dở khóc dở cười.
Cô hơi nhổm người dậy, từ trên cao nhìn xuống anh, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào mắt anh, dáng vẻ như là khởi binh hỏi tội: “Nói thật đi, có phải chú đã biết cô Hoàng Quyên có liên quan đến chú tư cho nên chú mới đột nhiên đổi sang cháu không?”Vậy thì cô chỉ là người thay thế mà thôi?Nói đến đây, cô phồng má trợn mắt, tức giận không nói nữa.
Vừa muốn quay về ghế ngồi, Kiều Phong Khang đã ôm chầm lấy cô. Cả người cô lập tức ngã vào trong ngực anh.
Kiều Phong Khang cầm lấy gối dựa lót dưới đầu, nửa nằm nửa ngồi nhìn cô: “Nói em ngốc thật đúng là không oan uổng cho em chút nào.”“…” Du Ánh Tuyết hờn dỗi đấm ngực anh vài cái.
Anh cầm lấy tay cô siết chặt với tay mình.
“Tôi đã từng nói với em, nhưng hình như em đã quên hết rồi.”“Nói cái gì?” Cô không hiểu.
“Năm em mười sáu tuổi, tôi đã muốn em.” Anh thủ thỉ, giọng nói rất gợi cảm.
Du Ánh Tuyết trở nên hốt hoảng, mặt đỏ cả lên.
“Tôi sợ dọa em, mới nói mười sáu tuổi. Nhưng sự thật…” Kiều Phong Khang nheo mắt lại, thâm tình nhìn cô: “Có lẽ, khi em chỉ mới mười ba tuổi, tôi đã có hứng thú với em.”Lời anh nói làm cho trái tim Du Ánh Tuyết đập liên hồi. Vừa cảm thấy không thể tin nổi, lại vừa cảm thấy… Ngọt ngào.
“Nhưng mà… Cũng chỉ là “có hứng thú” mà thôi, chú với cô Hoàng Quyên…”“Tô Hoàng Quyên ở với ai tôi không có hứng thú quan tâm. Lời nói đêm đó đều là nói cho một người phụ nữ không tim không phối ngốc nghếch nghe.” Bỗng dưng Kiều Phong Khang kéo mặt cô lại gần mình, hơi thở của anh phả lên trên gương mặt nho nhỏ của Du Ánh Tuyết.
Trái tim Du Ánh Tuyết gần như nhảy ra khỏi lòng ngực, nghe thấy anh nói, cô trố mắt nhìn, trông thì như có vẻ đã hiểu rõ, cũng có vẻ không hiểu gì cả.
Người phụ nữ không tim không phổi ngu ngốc…Chẳng lẽ là đang nói cô sao?“Có cần tôi nói rõ hơn chút nữa không? Đêm đó, tôi nhìn người phụ nữ nào cũng thành em. Tôi không thể có được em… Chỉ có thể ảo tưởng mình có được em.”Trong lòng Du Ánh Tuyết đầy khiếp sợ.
Cho nên… Đêm đó… Anh nói ra những lời nóng bỏng đó, tất cả đều là muốn nói cho cô nghe sao?Bây giờ nhớ lại, dường như từ trước đến nay anh đều lạnh nhạt với cô Hoàng Quyên, không có tình cảm nào cả.
Nghĩ nghĩ, gương mặt cô lại đỏ lên.
Cô còn nhớ rõ, đêm đó sau khi Tô Hoàng Quyên đi, bọn họ đứng ở đại sảnh…Ôi, bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy mặt đỏ như tôm luộc.
Du Ánh Tuyết cắn môi, có chút bá đạo nói: “Sau này không cho chú uống rượu nữa.”Người ta thường nói là say rượu loạn tính.
Vậy nếu không phải cô không ở đó thì sau đó xảy ra thêm chuyện gì cũng rất dễ đoán được.
Dù nói thế nào nhưng khi lời này rót vào trong tai Kiều Phong Khang, anh chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, sảng khoái.
Anh nghiêng người, đè cô ở dưới thân.
Anh tay cầm lấy tay cô, chiếc nhẫn kim cương kia bị bao phủ trong lòng bàn tay to lớn.
“Vừa rồi em mới đồng ý gả cho Minh Đức, bây giờ lại đòi quản tôi uống rượu, tính lấy thân phận gì mà quản tôi hả?”Du Ánh Tuyết mím môi, cố ý nói: “Dùng thân phận cháu dâu để quản chú được không?”Ánh mắt Kiều Phong Khang lạnh đi, lập tức bực bội.
Bàn tay lại thăm dò trong váy cô. Du Ánh Tuyết hoảng sợ vội hít sâu một cái, giữ chặt tay anh lại.
“Đừng…”Bây giờ đang ở trên máy bay, tuy rằng đã kéo màn, nhưng mà không có cách âm đâu!Cách một lối đi nhỏ, trợ lý Sơn đang ngồi ở bên kia.
Huống chi, tiếp viên hàng không đi tới đi lui, ngộ nhỡ bỗng nhiên vén màn ra…Cô không có cởi mở đến mức đó đâu.
“Thả tay ra đi.” Kiều Phong Khang nhỏ tiếng cảnh cáo.
Hai chữ “cháu dâu” hiển nhiên là điểm mấu chốt của anh. Anh không thể chịu nổi cô khiêu khích mình như vậy.
“Không.” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Chỗ này là máy bay…”Kiều Phong Khang đè tay cô lên trên đỉnh đầu dễ như trở bàn tay. Ngón tay thon dài xuyên qua làn váy cô, chạm nhẹ lên mảnh vải ren, chiếc quần nhỏ nhanh chóng bị anh kéo xuống đầu gối.
Lập tức trở nên mát lạnh.
Du Ánh Tuyết rùng mình, hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng khép chặt hai chân lại, xin tha: “Chú đừng bắt nạt cháu… Cháu sai rồi, được không?”“Không được!”Kiều Phong Khang muốn cô nhớ kỹ lần dạy dỗ ngày hôm nay, để miễn cho sau này cô lại chơi đùa cả hai bên.
Anh đã chịu đủ cảm giác dày vò này rồi.
Kiều Phong Khang hôn môi cô, âu yếm cô, trêu chọc cô.
Du Ánh Tuyết run rẩy cả người, dưới kỹ xảo hôn môi của anh, lý trí vừa mới về đã sớm tan thành mây khói.
Cả người cô giống như hóa thành một bãi nước, dòng nước ấm nóng trong cơ thể tràn ra, cô không biết phải làm gì, nên làm gì, chỉ có thể càng lúc càng dán sát cơ thể mình vào người anh theo bản năng.
Hôn anh, trút hết toàn bộ tình cảm và tình dục khó thừa nhận vào trong nụ hôn này.
Kiều Phong Khang cũng không tốt hơn cô bao nhiêu. Hơi thở anh nặng nề, cả người nóng ran giống như là sắp bị đốt cháy vậy.
Xui xẻo là ở ngay chỗ này, vốn không có cách nào tiến thêm một bước.
Anh gặm cắn môi dưới của Du Ánh Tuyết, áp lực đến khàn cả giọng: “Bây giờ cũng dùng thân phận “cháu dâu” để ngủ dưới người tôi à?”Du Ánh Tuyết biết anh đang cố ý trả thù mình, nhưng tình huống bây giờ đã như thế này, cô thật sự không dám trêu chọc anh.
“Cháu sai rồi… Vừa nãy chỉ là nói giỡn thôi.” Cô thành thật xin lỗi.
Chỉ là trò đùa nhưng mà anh lại nhớ kỹ.
“Xuống máy bay, đến khách sạn, sẽ phạt em thật nặng sau.” Kiều Phong Khang nói, còn hành động lại độc ác, tràn ngập khiêu khích va chạm vào nơi mềm mại nào đó của cô.
Du Ánh Tuyết cố đè giọng nói, suýt nữa nữa đã rên thành tiếng.
Mặt đỏ tay hồng nắm chặt lấy hai tay, trừng mắt với anh.
Kiều Phong Khang giúp cô sửa sang lại quần áo trên người rồi sau đó nắm lấy tay cô tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống.
Du Ánh Tuyết sợ anh lại vứt đi giống như quà tặng mà Minh Đức tặng lần trước, nắm chặt lấy tay anh, cầu xin: “Đừng ném.”“Luyến tiếc?” Kiều Phong Khang nhìn cô.
“Đương nhiên luyến tiếc rồi, chiếc nhẫn này rất quý. Nếu chú ném thật, đến lúc đó cháu không biết phải nói thế nào với dì Vân và chú hai đâu.”Kiều Phong Khang nắm lấy tay cô: “Phải nói thế nào cứ để cho tôi. Tôi nói rõ với bọn họ là được.”Du Ánh Tuyết nhớ lại lời nói lạnh lùng mà bà cụ đã nói với mình lần đó, cô vẫn cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với nó.
Nhưng mà, có anh ở đây, cô lại cảm thấy rất an tâm.
Cô gật đầu.
“Ông bà, dì Vân, chú hai nhất định là họ sẽ rất thất vọng về cháu…” Du Ánh Tuyết cúi đầu, nếu ngẫm lại, cô cảm thấy trong lòng khó chịu.
Cô mới mười tám tuổi, muốn thừa nhận chuyện này đúng là khó làm cho người ta chấp nhận nổi. Với cô mà nói, đây chính là sự khảo nghiệm rất tàn khốc.
“Cho dù xảy ra chuyện gì, em chỉ cần đứng ở sau lưng tôi là được.” Kiều Phong Khang ôm chặt cô vào lòng: “Không cần làm gì cả, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần nghe gì cả.”Hành trình đến nước Mỹ rất thuận lợi.
Sau khi gặp mặt bác sĩ, Kiều Phong Khang đưa Du Ánh Tuyết đi xuyên qua những con đường xa lạ.
Anh khó có được thời gian nhàn rỗi như vậy, hiếm khi có giây phút nào nhẹ nhàng như thế này.
Du Ánh Tuyết cũng luyến tiếc thời gian này, ngẫu nhiên sẽ ngồi xuống nghỉ chân rồi nhìn anh, cho dù trong một đám người nước ngoài có vóc dáng cao lớn, anh cũng trông vô cùng bắt mắt, cho dù là vóc người hay là hơi thở, đều không thua kém ai.
Tại sao trước kia cô không suy nghĩ cẩn thận, một người đàn ông như vậy tại sao lại đột nhiên coi trọng cô chứ?Trước kia cô luôn cho rằng anh thích Tô Hoàng Quyên, nhưng mà, sau câu chuyện trên máy bay hôm đó, cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như tất cả tình cảm của anh dành cho cô đều để lại dấu vết.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn cẩn thận chăm sóc cho cô vô cùng chu đáo. Trước kia cô luôn cho rằng chú bác chăm sóc con cháu là chuyện đương nhiên, nhưng cẩn thận ngẫm lại từ trước đến giờ anh không phải là người cẩn thận.
Lúc cô đang đứng ngẩn người ở quảng trường thì Kiều Phong Khang đang dựa vào cột đèn đường cổ xưa nghe một cuộc điện thoại xuyên quốc gia.
Cô không nghe anh đang nói gì, cách nhau một khoảng cách không gần không xa, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt càng lúc càng vui mừng của anh.