Sư mẫu mở miệng muốn nói thêm với Cố Khái Đường vài câu, nhưng khách khứa bên ngoài quá nhiều, hai người ở lâu trong phòng bếp e rằng không phải phép, cho nên cuộc đối thoại rất nhanh đã kết thúc.
Mấy năm nay làm giảng viên ở trường đại học, Lưu Hạo Nhiên luôn cần mẫn công tác, hơn nữa khá nổi tiếng, ông ở bên ngoài diễn thuyết thù lao đều được tính bằng giờ, kiếm được không ít tiến, cho nên mặc dù lần phẫu thuật này tốn hơn một trăm vạn, cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Lưu.
Cố Khái Đường ở nhà Lưu Hạo Nhiên ăn cơm trưa, món ăn vô cùng phong phú.
Sau khi phẫu thuật, sức khỏe Lưu Hạo Nhiên suy yếu, không thể cùng ăn chung với khách, chỉ có thể ăn những món chuẩn bị trước. Nhưng để giữ lễ với khách khứa, ông vẫn ngồi trên bàn cơm. Sư mẫu ngồi bên người Lưu Hạo Nhiên, Cố Khái Đường ngồi bên cạnh sư mẫu.
Bởi vì ngồi gần cho nên Cố Khái Đường phát hiện khi dùng cơm sư mẫu vô cùng tập trung tinh thần, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người hồng, sự cẩn thận tỉ mỉ khiến Cố Khái Đường xúc động.
Bàn tay gắp rau của Lưu Hạo Nhiên không thể khống chế mà run rẩy, ông cũng sẽ đổ canh lên người, mỗi lần đều là sư mẫu thay ông lau khô, cho dù đổ nhiều lần cũng không nổi giận, hơn nữa phản ứng vô cùng nhanh chóng, không để nước canh dính trên người Lưu Hạo Nhiên quá một giây.
Sau khi ăn cơm xong thì ăn hoa quả tráng miệng, sau khi sư mẫu dùng nước lạnh rửa sạch sẽ, còn dùng nước nóng khử trùng một chút, bởi vì nước lạnh không rửa sạch vi khuẩn ở bên ngoài.
Sau khi ăn xong, Cố Khái Đường tự nguyện ở lại giúp bà thu dọn.
Sư mẫu trước tiên dìu Lưu Hạo Nhiên trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó lấy một chậu nước, dùng khăn tỉ mỉ lau tay, chân cho ông.
Làm những việc này, động tác của bà rất trôi chảy, nhìn ra được sau khi Lưu Hạo Nhiên bị bệnh, bà vẫn chăm sóc ông như vậy.
Chờ Lưu Hạo Nhiên nằm xuống, Cố Khái Đường liền theo sư mẫu đi vào trong phòng bếp, đứng bên cạnh chậu rửa chén. Hắn hỏi một câu: “Cô chăm sóc thầy như vậy, hẳn rất vất vả?”
Sư mẫu nói” “Vất vả chứ. Thầy em luôn lo lắng sẽ làm phiền cô, cho nên mỗi ngày đều muốn đi tìm chết, ha ha ha.”
Sư mẫu hả hả cười, khuôn mặt phúc hậu nâng lên, dường như đang nói chuyện gì buồn cười lắm, nhưng nội dung lời nói khiến Cố Khái Đường hơi ngượng ngùng.
“Vậy...” Cố Khái Đường dừng một chút, chẳng biết nói gì cho phải.
Sư mẫu cười thật lâu, mới rốt cuộc dừng lại, bà xoa một chút nước mắt trên khóe mi, nói: “Bất quá cùng rất công bằng. Lúc còn trẻ hai người yêu đương, mọi người đều nói cô không xứng với thầy em, hiện tại rốt cuộc ngược lại rồi.”
Lưu Hạo Nhiên là tuổi trẻ thành danh, gia cảnh giàu có, lại cưới người vợ tướng mạo bình thường, còn không sinh được con. Lúc đó hai người bị ngăn cản so với Cố Khái Đường không phải là nhỏ.
Nhưng nhìn thấy Lưu Hạo Nhiên và sư mẫu sống chung, cũng sẽ hiểu ra Lưu Hạo Nhiên vì sao lại khăng khăng muốn lấy bà.
Những người khác đều không rõ, chỉ người trong cuộc mới hiểu được đối phương rốt cuộc có yêu mình hay không, yêu sâu đậm bao nhiều.
Chuyện của Cố Khái Đường và Đậu Tranh cũng là đạo lý như vậy.
Cuộc sống của thế hệ trước khiên Cố Khái Đường cảm thấy ấm áp, trên môi mang theo ý cười đi về nhà, song khi hắn mở cửa, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn thấy Đậu Tranh đạp lên băng ghế, ngửa đầu nhìn bóng đèn hỏng trên trần nhà, trên tay y cầm bóng đèn, liên tục xoay tròn, hình như đang lắp vào.
Nghe thanh âm mở cửa, Đậu Tranh cũng không cúi xuống nhìn, chỉ hỏi: “Hải Đường, anh về rồi à, Tiểu Dã nghe lời không?”
“...” Cố Khái Đường sợ mình sẽ hù tới Đậu Tranh, đi tới bên cạnh y, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ về nhà chính rồi.”
Cố Khái Đường đỡ chân Đậu Tranh, nói: “Em đi xuống trước đi.”
“Chờ một chút,“ Đậu Tranh nói, “Xong ngay đây.”
Cố Khái Đường cũng không dám hối y, chờ Đậu Tranh làm xong, y cũng không đi xuống, chỉ nói: “Anh mở công tắc đi, xem có sáng không.”
Cố Khái Đường nói: “Không cần xem, em đi xuống đi đã.”
Đậu Tranh khó hiểu nhìn hắn, nghe lời gật đầu: “Được rồi.”
Đậu Tranh vừa mới từ trên băng ghế xuống, liền thấy Cố Khái Đường nhíu chặc lông mày, lớn tiếng hỏi: “Em đang làm cái gì vậy?”
“Hả?” Đậu Tranh mờ mịt nói, “Em... sửa đèn.”
Cố Khái Đường hỏi: “Vì sao không chờ anh về làm.”
“Anh sao biết làm chứ.” Đậu Tranh nói, nâng tay Cố Khái Đường lên, “chụt chụt” hôn vào tay hắn hai cái, cười nói: “Cố Khái Đường nhà em không cần làm mấy việc nặng nhọc này.”
Tay Cố Khái Đường vẫn còn run, hắn nói: “Anh không làm được thì mời thợ sửa. Em làm vậy không sợ ngã sao? Anh chưa về, trong nhà không có ai, em...”
Đậu Tranh nhìn hắn tức giận cực kỳ, mặc dù có chút không lường được nhưng vẫn luôn miệng nhận lỗi, đảm bảo lần sau sẽ không làm nữa.
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, thở dài: “Quên đi, cũng không phải em sai.”
“Không, đều là lỗi của em.” Đậu Tranh vô tội la lên, “Bất quá em cũng không nghĩ ra chỗ nào, anh nói em nghe đi.”
Cố Khái Đường nhìn khuôn mặt hốt hoảng của Đậu Tranh, giơ tay sờ sờ đầu y, Cố Khái Đường cảm giác mình nhất định có chút thần kinh rồi, Đậu Tranh đã làm sai điều gì đâu.
Cố Khái Đường khàn khàn giọng: “... Anh là trách mình không có cách nào luôn ở bên em.”
Đậu Tranh mở to hai mắt nhìn Cố Khái Đường.
Y đứng yên một hồi không nhúc nhích, sau đó đột nhiên níu lại gáy Cố Khái Đường, hung hăn hôn một cái.
Cố Khái Đường cũng không giận, thậm chí còn ôm thắt lưng Đậu Tranh, đè lên y, kéo y tới phòng ngủ, đóng cửa lại.
Đậu Tranh từng chút từng chít một hôn liếm lỗ tai Cố Khái Đường. Thanh âm của y ướt át, đối với Cố Khái Đường đều là thương yêu.
Đậu Tranh thở gấp hào hển, cần cổ căng lên, kích động đến không kiềm nổi.
Y nói: “Hải Đường, Hải Đường. Trước kia em ở quê chỉ có một mình em, cả ngày ngồi nhìn ra cửa sổ, cũng không có ai nói chuyện, cô đơn muốn chết. Nhưng em vẫn không cảm thấy mình vì anh mà chịu thiệt, tình yêu của em dành cho anh một chút cũng không giảm.”
Cố Khái Đường nhìn vào mắt Đậu Tranh.
“Khi đó em đã không trách anh, hiện giờ anh ở bên cạnh em, không, anh ở đầu trái tim của em... em còn oán hận gì nữa đâu, em sao nỡ trách anh?” Đậu Tranh dừng một chút, hỏi, “Đều em em nguyện ý, Hải Đường, anh có hiểu không?”
Cố Khái Đường nhìn đôi mắt trong suốt đen bóng của y, ánh mắt kiên định không gì sánh được.