Bé Con Thân Ái

Chương 102: Chương 102




Thanh âm bên này rất lớn, ba mẹ Cố vội vã chạy đến kiểm tra tình hình, chỉ thấy Đậu Tranh đặt Tiểu Mãn nằm trên đầu gối, đánh hai cái trên mông bé.

Tiểu Mãn rơi lệ hô to: “Con sai rồi, con biết sai rồi.”

Mẹ Cố vội vã nói với Đậu Tranh: “Đứa nhỏ biết sai rồi, buông nó ra đi.”

Đậu Tranh nói: “Miệng nó nói thế, lần sau lại tái phạm.”

“Vậy cũng đừng đánh...”

“Không quản tiểu tử này lại muốn tạo phản.”

“...”

Tiểu Dã nhìn Tiểu Mãn tủi thân ghé trên đùi Đậu Tranh rơi lệ, mở miệng nói: “Ba ba, đừng đánh em con mà.”

Đậu Tranh quay đầu nhìn Tiểu Dã, phát hiện đôi mắt đầy trông mong của con lớn, y thở dài, đành buông Tiểu Mãn xuống đất.

Tiểu Dã từ nhỏ nghe lời hiểu chuyện, từ lúc có trí nhớ tới giờ chỉ bị đánh mông một lần, không giống Tiểu Mãn, ba ngày hai trận.

Đều nói nếu có con nhỏ, ba mẹ sẽ càng thương yêu đứa bé hơn, con lớn sẽ ghen tị, thậm chí oán hận cha mẹ.

Nhưng trong nhà Cố Khái Đường hoàn toàn không xuất hiện tình huống này. Thấy Tiểu Mãn dạy mãi không sửa, liên tiếp phạm sai lầm, bị Đậu Tranh dạy dỗ đánh vài cái là chuyện nhỏ, ngay cả Cố Khái Đường khi tức giận cũng sẽ mắng mấy câu. Thời gian dài, Tiểu Dã trở nên vô cùng đau lòng em trai mình.

Sinh nhật ba tuổi của Tiểu Mãn, Tiểu Dã thậm chí còn mang tiêu bản bọ một sừng mà mình cất giữ nhiều năm tặng cho bé. Hai anh em cùng nhau trân trọng đặt ở đầu giường của mình, đêm đó Tiểu Mãn sờ tóc anh trai, nói: “Anh, anh giống như đặc biệt thương em phải không?”

Tiểu Dã nhìn bé con một cái, hỏi: “Vì sao?”

“Anh cho em... sâu nhỏ.”

“Không phải sâu nhỏ,“ Tiểu Dã nói, “Là bọ một sừng, tên nó là Quả Đông.”

Tiểu Mãn mơ hồ gật đầu, lúc đó bé con không có cách nào biểu lộ tâm tình của mình, mơ hồ chỉ biết bé đối với anh trai mình sùng bái, tin tưởng không gì sánh đợc.

Một nhà Cố Khái Đường sau khi ăn cơm trưa xong liền xách theo quà, chuẩn bị tới nhà thầy cô.

Mẹ Cố đang chuẩn bị quà cáp, bà có chút thương cảm nói: “Sư mẫu con năm nay là cái tết đầu tiên không có chồng bên cạnh làm bạn, con qua đó an ủi bà ấy một chút.”

Cố Khái Đường đáp ứng, lại không biết làm sao xoa dịu bà.

Hắn còn nhớ rõ ngày Lưu Hạo Nhiên trở bệnh nguy kịch, sư mẫu nói cho Cố Khái Đường “Ông ấy không sao đâu”, khi đó bà tự tin và lạc quan khiến người khác không nhịn được tin tưởng. Nhưng ai ngờ kết quả lại như vậy chứ?

Cố Khái Đường và Lưu Hạo Nhiên làm thầy trò một quãng thời gian, quan hệ thân thiết, tất nhiên sẽ đến tang lễ. Trong lễ tang, sư mẫu tóc cũng không chải kịp, bà nhìn thấy Cố Khái Đường, cái gì cũng không nói được, chỉ có thể che mặt, ô ô khóc lên.

Loại đau đớn này... kỳ thực căn bản không có cách nào an ủi.

Tới gần tết âm lịch, trong thành phố Bắc Kinh ít người, xe cộ cũng không đông đúc như bình thường. Cố Khái Đường quan sát tình huống ở phía trước, nghe hai đứa trẻ ở phía sau nói chuyện. Ngoài trời đông giá rét, bên trong xe lại ấm áp như mùa xuân.

Gõ cửa nhà sư mẫu, một hồi lâu mới có người ra mở.

sư mẫu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Khái Đường, nở nụ cười nói: “Là Tiểu Cố à?”

Nói xong, bà liền cúi đầu nhìn hai đứa bé, thở dài nói: “Ai chà, mấy đứa nhỏ xinh xắn như thế này, con trai của em à?”

Cố Khái Đường gật đầu, trong tay hắn xách quá nhiều quà tặng, hẳn trước tiên nên vào cửa, thế nhưng sư mẫu có chút hoảng hốt, cho nên Cố Khái Đường đành chủ động nhắc: “Đồ để chỗ nào đây ạ?”

Sư mẫu lúc này mới kịp phản ứng, vội vã mở rộng cửa mời bốn người đi vào.

Lúc còn làm việc danh tiếng của Lưu Hạo Nhiên rất cao, khi sức khỏe suy yếu, ông đề cử Cố Khái Đường vào sở sự vụ, đem Cố Khái Đường giao cho người phụ trách, nói đây chính là đệ tử cuối cùng của mình. Năng lực làm việc của Cố Khái Đường rất mạnh, vừa tốt nghiệp, lương của hắn đã khiến người khách trố mắt nghẹn lời.

Nhưng ở trong mắt sư mẫu, Cố Khái Đường vẫn là nghiên cứu sinh trẻ tuổi, an tĩnh đi phía sau Lưu Hạo Nhiên, tỉ mỉ quan sát thầy mình làm việc.

Chỉ cần nhìn Cố Khái Đường, bà liền nhớ đến người chồng tráng niên mất sớm của mình.

Sư mẫu cúi đầu, vuốt lại phần tóc xõa xuống. Bà nghe thấy Cố Khái Đường hỏi đến dự định trong tết năm nay, liền nói: “Cô định về bên chỗ ông bà.”

Không cần ở đây một mình, thật sự quá tịch mịch.

,M^1S

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.