Cố Khái Đường mở ra trang weibo của Đậu Tranh, vốn định xem mấy tấm hình rồi sẽ đi ra ngoài chơi với Tiểu Dã, nhưng mà hắn phát hiện những hình ảnh Đậu Tranh post lên đều đã qua xử lý, cho nên hắn không xem được. Cố Khái Đường trong lòng cảm thấy kỳ quái, ngược lại nhìn trang chính của Đậu Tranh, xem một hồi liền xem tận mấy tiếng đồng hồ.
Sau đó Đậu Tranh gõ cửa phòng hắn, mới khiến Cố Khái Đường ngừng kéo chuột xuống dưới xem tiếp.
Đậu Tranh kỳ quái hỏi: “Sao anh còn chưa đi tắm? Hơn mười giờ rồi.”
Cố Khái Đường ý vị thâm trường nhìn y một cái.
Đậu Tranh cúi đầu nhìn vạt áo của mình, thấy không có dính cái gì bần, cảm thấy càng kỳ quái.
Cố Khái Đường không nói gì, hắn cầm quần áo ngủ, đi tới phòng tắm.
Mười giờ, Tiểu Dã và Tiểu Mãn đã ngủ say. Cố Khái Đường lau mái tóc còn ướt, bây giờ trời đã quá lạnh, cho nên hắn dùng máy sấy sấy tóc một hồi.
Cố Khái Đường một đầu óc nửa khô trở lại hòng ngủ, liền thấy Đậu Tranh nằm trên giường chơi điện thoại. Nghe được bước chân Cố Khái Đường, Đậu Tranh ngẩng đầu, còn chưa lên tiếng, Cố Khái Đường đã tắt đèn.
Đậu Tranh kinh ngạc hỏi: “Ngủ sớm vậy? Anh không đọc sách hả?”
Cố Khái Đường “Ừ” một tiếng, mò lên giường.
Đậu Tranh nghĩ, vừa rồi Cố Khái Đường ngồi trước máy tính làm việc lâu như vậy nhất định mỏi mệt. Nếu hắn muốn đi ngủ, vậy đi ngủ thôi.
Khắp phòng một mảnh đen kịt, Đậu Tranh chống khuỷu tay chuẩn bị nằm xuông, bên tai đột nhiên có tiếng gió thổi qua. Một giây tiếp theo, hơi thở mang tho vị đạo của Cố Khái Đường truyền tới.
Đậu Tranh mới ý thức được Cố Khái Đường đang dán vào gần mình, y vươn tay ôm lấy mái tóc mềm mại chưa khô hẳn của người nọ, Đậu Tranh chăm chú ôm Cố Khái Đường, đem mặt chôn vào tóc hắn, hít một hơi thật sâu.
Động tác của Cố Khái Đường dừng lại, hắn không muốn đè lên người Đậu Tranh, dù sao Cố Khái Đường cũng là một người đàn ông hơn một trăm cân (1 cân = 0,5 kg), toàn bộ đè lên sẽ khiến y khó chịu.
Nhưng Cố Khái Đường không địch lại sức mạnh của Đậu Tranh, hai người dán lại chặt chẽ, Đậu Tranh bị đặt giữa giường và thân thể Cố Khái Đường, lúc hôn môi, Đậu Tranh thiếu chút nữa không thở nổi.
Cố Khái Đường vươn tay mò vào vạt áo Đậu Tranh, theo bụng hướng lên chỗ ngực sờ soạng.
Thân thể Đậu Tranh run lên, vội vàng mở nút áo, đồng thời không chế bản thân không được phát ra thanh âm quá lớn.
Cố Khái Đường mở miệng hỏi: “Vì sao lại gọi anh là tiến sĩ?”
“...” Đậu Tranh ngẩn ngơ, trong nhất thời y không phản ứng kịp.
Cố Khái Đường nói tiếp: “Năm đó thầy Lưu bệnh nặng, cho nên anh không học lên tiến sĩ. Chuyện này em nên biết.”
Trên lưng Đậu Tranh nhất thời toát ra rất nhiều mồ hôi, cũng không phải mồ hôi lạnh, vì thân thể y vẫn luôn khô nóng. Đậu Tranh đột nhiên hiểu ra, y hỏi: “Anh xem weibo của em?”
Cố Khái Đường gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới trong bóng tối, y không thể thấy được động tác của mình, cho nên mới cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Toàn thân Đậu Tranh đều sôi trào, hận không thể tìm một cái hố chui xuống. Kỳ thực lần đầu tiên Đậu Tranh post ảnh chụp của Cố Khái Đường đã nghĩ tới có thể sẽ bị hắn nhìn thấy, nhưng từng chuẩn bị tâm lý cũng không có nghĩa bây giờ y có thể thản nhiên đối mặt.
Đậu Tranh mơ hồ nói: “...Cũng không phải em gọi... bọn họ đều gọi như thế...”
Cố Khái Đường không nói gì, hắn kéo tay Đậu Tranh, kéo y từ trên giường ngồi dậy, sau đó dùng lực lật lại, để Đậu Tranh đưa lưng về phía Cố Khái Đường, quỳ trên giường.
Đậu Tranh đổ mồ hôi đầy trán, trong lòng liên tục bồn chồn, hồi tưởng gần đây mình có post chuyện gì quá đáng hay không. Nghĩ không lâu, Đậu Tranh phát hiện weibo của y toàn bộ đều là....
Mặc dù Đậu Tranh và Cố Khái Đường yêu nhau nhiều năm, lúc này lại khẩn trương giống hệt như ngày đầu tỏ tình. Yết hầy Đậu Tranh căng lên, nói không ra lời, tùy ý để Cố Khái Đường sắp xếp tư thế.
Cố Khái Đường chậm rãi cúi người, tiến đến bên tai Đậu Tranh, nói: “Thì ra em càng thích tư thế từ phía sau tiến vào mà không phải ngồi trên người anh.”
Lỗ tai Đậu Tranh nhất thời như thiêu như đốt, y ấp úng, không biết nói gì cho phải.
Cố Khái Đường thấy thú vị cực kỳ. Hắn công tác bận rộn, bình thường ít có cơ hội tâm sự với Đậu Tranh, hầu như không có cách nào lý giải Đậu Tranh rốt cuộc thích gì muốn gì.
Nhưng trên weibo Đậu Tranh thẳng thắn cực kỳ, hơn nữa lời lẽ ngắn gọn đến khiến người ta hài lòng.
Hai người bọn họ, một người nghĩ có thời gian muốn nhìn kỹ nội dung weibo một chút, một người nghĩ có thời gian liền đem weibo xóa sạch.
—— lần đầu tiên, ý nghĩ của bọn họ trái ngược nhau.
----------------------------------------
Editor: Chỉ còn hai chương, đột nhiên có chút không nỡ:((((((