Đậu Tranh ở tiệm xe tám giờ đi làm, Tiễu Dã chín giờ mới đi nhà trẻ. Bình thường Đậu Tranh bảy rưỡi ra khỏi nhà, thuận tiện đưa Tiễu Dã đến trường, tuy rằng đi quá sớm, cô giáo còn chưa bắt đầu làm việc, chỉ có thể nhờ cô giáo hỗ trợ trông giữ, cũng không còn cách nào, dù sao cũng không ai có thể đưa Tiễu Dã đi một chuyến nữa.
Ngày hôm nay có chút không giống, Đậu Tranh giao Tiễu Dã cho Cố Khái Đường, vội vã chạy đi làm.
Cố Khái Đường không có lớp, cho nên vẫn ở tiểu khi Minh Châu, dự định đưa Tiễu Dã đi rồi quay về trường học.
Chờ Đậu Tranh rời đi, mẹ Cố ở trong nhà đi qua đi lại.
Cố Khái Đường hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Mẹ Cố lắc đầu, vừa đi vừa thở dài.
Sau đó bà đi tới phòng của Đậu Tranh và Tiễu Dã, mở tủ quần áo.
Cố Khái Đường cau mày nói: “Không tốt đâu.”
Mẹ Cố chỉ là nhìn thoáng qua, không có đụng vào đồ đạt bên trong, liền đóng cửa lại.
Bà xoay người, nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ý bảo có lời muốn nói với hắn.
“... Mẹ không phải đã nói cho con, cậu con thiếu tiền thì cho mượn một ít sao?”
“...” Cố Khái Đường không nói lời nào.
“Mẹ sẽ đem tiền trả lại cho con. Mặc dù không phải máu mủ ruột rà, nhưng dù sao cũng là người nha, con sao lại nhẫn tâm để cậu mình như vậy...”
Cố Khái Đường nói: “Cậu cũng không có thiếu tiền.”
Mẹ Cố có chút nóng này với con trai lớn, một lát sau mới chậm rãi giải thích cho hắn: “Thế nhưng... làm cho mẹ có chút tiền nhất định sẽ mua đồ cho đứa nhỏ. Con nhìn giày của Tiễu Dã xem, đã thành ra thế này... Trong tủ giày cũng chỉ có một đôi giày lạnh của Tiễu Dã, mùa hè cũng chỉ có một đôi. Trong tủ quần áo cũng vậy, nếu cậu con có tiền, sao lại không mua quần áo cho Tiễu Dã?”
Nói đến Cố Khái Đường cũng sửng sốt.
Hắn quả thực không mấy quan tâm vấn đề quần áo của Đậu Tranh và Tiễu Dã. Thế nhưng, trách cứ Cố Khái Đường sơ ý cũng không hợp lý, dù sao thì ai sẽ để ý người khác mang giày thế nào?
Cố Khái Đường tỉ mỉ hồi tưởng một chút, hắn thậm chí không biết bạn cùng phòng Dương Bình Tri mang giày màu gì nữa.
Hắn đương nhiên cũng không để ý Tiễu Dã ăn mặc thế nào.
Cố Khái Đường và mẹ Cố mở cửa ra, Cố Khái Đường nhìn một chút giày của Tiễu Dã. Quả nhiên là một đôi giày mang rất lâu rồi, đế giày đều hở ra, qua mấy ngày nữa phỏng chừng đế cũng không còn nữa.
Sau đó hắn phát hiện, lúc mình cúi đầu nhìn giày của Tiễu Dã, bé con rõ ràng lui về phía sau một chút.
Chuyện rõ ràng như vậy, vì sao Cố Khái Đường không phát hiện ra?
Mẹ Cố thở dài nói: “Trong nhà vẫn nên có một người phụ nữ.
Cố Khái Đường trầm mặc nghĩ, đây đều không phải chuyện có phụ nữ hay không.
Ngày đó mẹ Cố bảo Cố Khái Đường đến nhà trẻ xin nghỉ cho Tiễu Dã, bà muốn cùng Cố Khái Mai đưa Tiễu Dã đi mua quần áo.
Cố Khái Đường đáp ứng, hắn biết tên nhà trẻ của Tiễu Dã, nghe nói trường học cách nhà trẻ không xa.
Lên mạng tìm địa chỉ, Cố Khái Đường đi tới nhà trẻ kia. Chính là giờ cao điểm, nhà trẻ ở trong một con hẻm chật hẹp, bị xe cộ chen như nêm. Xe cộ và người dày đặt như vậy, tâm tình người khác cũng sẽ không tốt, khắp nơi đều là tiếng chửi rủa. Xe ô tô bên cạnh Cố Khái Đường đột nhiên bấm còi inh ỏi, đồng thời la lối: “Phía trước có đi hay không?”
Âm thanh đâm vào lỗ tai Cố Khái Đường có chút tê dại. Theo lý thuyết, khu vực xung quanh trường học phải thật yên tĩnh. Nhưng xung quanh không có đánh dấu, giao thông cực kỳ hỗn loạn. Cố Khái Đường không nghỉ hoàn cảnh của nhà trẻ lại kém như vậy, qua một lúc lâu hắn mới vào được.
Một gian phòng học nho nhỏ, bốn năm mươi đứa trẻ ngồi chụm lại, hai giáo viên đồng thời trông. Một người phát đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, một người khàn cả giọng hô: “Trước tiên không được ăn.”
Cố Khái Đường đứng ở cửa phòng, mọi người đồng loạt nhìn về phía vị khác không mời mà đến.
“Ngài là ai ạ?”
Cố Khái Đường nói: “Tôi là phụ huynh của Tiễu Dã, hôm nay tới xin nghỉ cho bé.”
“Ký tên ở phía trên.”
Cố Khái Đường mở ra tìm kiếm, cũng không tìm được tên nào có họ Đậu.
Cố Khái Đường do dự một hòi, nói: “Trong này không có.”
Giáo viên trả lời: “Sao có thể, ngài tìm kỹ một chút đi.”
Vì vậy Cố Khái Đường nhìn kỹ lại hai lần, rốt cuộc nhìn thấy một cái tên là “Cố Dã“.
Cố Khái Đường vẫn cho là Tiễu Dã họ Đậu, nếu không phải Đậu dã thì là Đậu Tiểu dã, cho nên khi nhìn thấy cái tên này, chậm chạp không dám ký.
Tên này thật kỳ lại, tại sao lại giống họ của Cố Khái Đường như vậy? Hắn vừa ký tên vừa nỗ lực thuyết phục chính mình, có lẽ vợ Đậu Tranh họ Cố đi.
Lúc sáng mẹ Cố hỏi Cố Khái Đường, vì sao lại nghĩ rằng Đậu Tranh không thiếu tiền. Cố Khái Đường trả lời, bởi vì Đậu Tranh nói thế.
Khi hắn đi tới nhà trẻ của Tiễu Dã, Cố Khái Đường phát hiện, nếu quan sát tình huống thực tế một chút có thể thấy được, lời nói của Đậu Tranh có nhiều kẻ hở.
Tiễu Dã năm nay ba tuổi, đi học ở một cái nhà trẻ không tốt, tố chất của giáo viên cũng không tốt. Nghĩ một chút lý do Đậu Tranh để Tiễu Dã ở chỗ như vậy, đáp án rất rõ ràng, một là tiện đường, bởi vì gần chỗ làm của Đậu Tranh, nguyên nhân thứ hai, e rằng vì học phí rẻ.
Sau khi xin nghỉ, Cố Khái Đường cầm hộp bánh trung thu Cố Khái Mai mua từ ngàn dặm xa xôi đến đi tới khu của sinh viên chưa tốt nghiệp.
Sở Vi theo đuôr Cố Khái Đường, trong nhà đều biết rõ. Cố Khái Mai đối với người con gái có can đảm theo đuổi anh trai của mình rất có thiệm cảm, căn dặn Cố Khái Đường phải tận tay đưa bánh trung thu tặng cho người ta. Cố Khái Đường không đáp ứng, cô bảo đây chỉ là tặng trên danh nghĩa của mình thôi.
Cố Khái Đường ngày hôm nay không có tiết, nhưng Sở Vi thì có. Cô nhỏ hơn Cố Khái Đường hai tuổi, đại học năm ba, áp lực khá lớn. Cố Khái Đường tới trường thì phát hiện Sở Vi còn nửa giờ nữa mới tan học, cho nên hắn đứng bên cửa, vừa kiểm trai mail vừa chờ Sở Vi.
Không ngờ năm phút sau, Sở Vi lặng lẽ từ cửa sau đi ra, nhìn Cố Khái Đường kinh ngạc nói: “Sư huynh, quả nhiên lại anh, sao anh lại đến đây?”
Cố Khái Đường không trả lời, ngược lại hỏi: “Tan học rồi sao?”
“Còn chưa tan. Bỏ một tiết cũng không sao.” Sở Vi nói vậy.
Cố Khái Đường có chút bất đắc dĩ, từ trong cặp lấy ra một hộp bánh trung thủ, nói: “Em gái anh đưa cho em.”
Sơ Vi nhận bánh, cũng không mở ra xem mà ngước đầu cười tươi như hoa nhìn Cố Khái Đường, vươn tay nắm tay hắn.
Cố Khái Đường bất động thanh sắc rút tay về, không để cho cô lôi kéo, nói: “Anh đi đây.”
Sở Vi vôi vàng nói: “Sư huynh, lát nữa em cũng không có tiết, anh ăn cơm chưa? Em mời anh một bữa.”
Bây giờ mới mười giờ trưa, muốn ăn cơm quán còn chưa mở, Sở Vi mặt đỏ rần rần, lắp bắp nói: “Chúng ta đi lên bãi cỏ phĩa trước ngồi một lát, được không?”
Cố Khái Đường nói: “Hôm khác đi.”
“Anh hôm nay không có lớp?”
“...” Cố Khái Đường gật đầu.
“Em có lời muốn nói với anh.” Sở Vi nghiêm túc nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đi tới bãi cỏ phía trước tòa nhà dạy học, tìm một chỗ không có ai ngồi xuống.
Sở Vi lặng lẽ đi theo, thấy hắn dừng lại, cũng ngồi xuống.
Không ai chủ động nói chuyện, Sở Vi cúi đầu lấy tay ngắt một cọng cỏ, sau đó vo tròn trên đầu ngón tay, ngón tày đều bị bộc đến đỏ bừng.
Cố Khái Đường mơ hồ biêt Sở Vi muốn nói với mình cái gì. Chính là vì biết nên mới ngượng ngùng.
Hắn híp mắt nhìn về đám mấy phía xa.
Sở Vi đột nhiên nói chuyện: “...Buổi chiều anh có lớp tiếng Đức.”
Lịch học của Cố Khái Đường, Sở Vi đã sớm biết, cũng rõ ràng Cố Khái Đường phải học từ một giờ đến tám giờ tối. Nhưng đây không phải câu hỏi, mà là để hạ bớt bầu không khí.
Cố Khái Đường khe khẽ thở dài, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Sở Vi nắm ngọn cỏ thêm chặt: “Mặc dù hầu như mọi người đều biết, nhưng em nghĩ em còn chưa chính thức nói cho em biết... cảm tình của mình.”
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nói; “Anh đã biết.”
Sở Vi run rẩy một cái, khóc lên hỏi: “Em một chút hi vọng cũng không có sao?”
Cố Khái Đường không nói gì, đôi mắt hắn luôn bình tĩnh, giờ này có chút bi thương nhìn cô.
Sở Vi che mặt, khom người tựa trước ngực Cố Khái Đường nói: “Em đã biết, ngày tỏ tình chính là ngày thất tình. Sư huynh... sư huynh, về sau em còn có thể cùng anh ăn cơm sao?”
Cố Khái Đường do dự, như trưởng nối vỗ vỗ vai Sở Vi, trả lời: “Đương nhiên.”
Tin tức Cố Khái Đường từ chối Sở Vi rất nhanh tạo thành sóng to gió lớn ở nhà, mẹ Cố đau lòng hỏi hắn: “Cô bé thật tốt, cũng không phải lập tức kết hôn, sao không thử gặp gỡn trước xem sao? Chỗ nào của cô bé khiến con không ưng?”
Tốt, đều tốt. Nhưng Cố Khái Đường không thể thử.
Mẹ Cố lại hỏi: “Vấn đề dạy dỗ Tiễu Dã làm thế nào đây?”
Cố Khái Đường mặt không đổi sắc nói: “Chẳng thế nào cả.”
Mẹ Cố nghe nói tình huống ở nhà trẻ Tiễu Dã không tốt, muốn Cố Khái Đường giúp Đậu Tranh đổi một chố khác tốt hơn.
Cố Khái Đường biết tình hình tài chính giáo dục Tiễu Dã của Đậu Tranh đang túng quẫn.
Nhưng như thế thì sao?
Cố Khái Đường và mẹ Cố có thể mua chút quần áo, đồ ăn cho Tiễu Dã, nhưng về chuyện học tập, Cố Khái Đường nghĩ bọn họ không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.
Gia đình mình đã vì Đậu Tranh cũng cấp nơi ở, mẹ Cố còn muốn quản nhiều chuyện như vậy, Cố Khái Đường cũng sẽ không đồng ý.
Đậu Tranh là đang nuôi con hay là mẹ Cố nuôi?
Mẹ Cố thất vọng một hồi, nói: “Con trai, con đối với cậu của con phòng bị quá mạnh mẽ.”
Cố Khái Đường đáp: “Mẹ, con nghĩ bất cứ người nào ở nhà mình cũng không có quyền hay nghĩ vụ nhúng ta vào chuyện của nhà bọn họ.”