Lưu Hạo Nhiên là một người vô cùng chăm chỉ. Trước khi ghi danh làm nghiên cứu sinh của ông, Cố Khái Đường đã từng muốn đưa ông luận văn của mình, chưa nói là nghiên cứu sâu, nhưng tốt xấu cũng xem qua.
Sau đó liền phát hiện đây là một nhiệm vụ tương đối khó khăn, bởi vì Lưu Hạo Nhiên làm việc quá bận rộn. Nếu như nói người lười biếng nhiều phúc, Cố Khái Đường tin tưởng Lưu Hạo Nhiên khẳng định không phải là người có phúc khí.
Làm đại đệ tử của ông, Cố Khái Đường đương nhiên cũng vô cùng cần cù. Loại chăm chỉ này, hơn nữa làm việc nghiêm túc hiệu quả cực kỳ cao, tự nhiên sẽ bị Lưu Hạo Nhiên sắp xếp nhiều việc hơn. Người càng có năng lực thì càng gặp phiền phức, chính là đạo lý này.
Có thể, Cố Khái Đường cũng không muốn xin nghỉ, mỗi ngày ngồi xe lăn tới trường cũng không thành vấn đề.
Bất quá bên này..., Cố Khái Đường nhắm mắt lại, nghĩ thầm, thuận theo tự nhiên vậy.
Mùa thu, là mùa ăn kiwi.
Cố Khái Đường không thể nói là thích ăn trái cây, nhưng mẹ Cố mua một thùng đem tới tiểu khu Minh Châu, Đậu Tranh mỗi ngày đều cắt năm, sáu trái bỏ vào đĩa trái cây.
Thứ bảy, Đậu Tranh đi chợ mua thức ăn, Cố Khái Đường ngồi trên giường xem tài liệu, đột nhiên nghe tiếng Tiễu Dã khóc, giống như tận lực áp chế, sau đó nghe tiếng dép “đát đát” đi tới.
Cố Khái Đường vội vã thả đồ trong tay xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiễu Dã là một cậu bé vô cùng kiên cường, nếu như bé con khóc, thì nhất định là có chuyện. Cố Khái Đường còn tưởng bé bị phỏng, cũng có thể ngã bị thương, có chút lo lắng.
Rất nhanh Tiễu Dã đã đẩy cửa phòng Cố Khái Đường ra, bé con giống như chim nhỏ bị thương bay về tổ, nho nhỏ đứng trước mặt Cố Khái Đường, khóc nói: “Thúc phụ, miệng con ngứa quá chừng...”
Cố Khái Đường nhìn nhìn, trong miệng Tiễu Dã toàn là lông tơ màu rám nắng, còn kèm theo từng dát đỏ, có chỗ còn bị cào chảy máu.
Cố Khái Đường không có cách nào đứng lên, bảo Tiễu Dã lấy nước và túi rác, sau đó dùng một tay chật vật rửa cho bé, hỏi: “Sao lại như vậy?”
Tiễu Dã hít hít, nói: “Con ăn... kiwi.”
Cố Khái Đường cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trên tay Tiễu Dã còn một nửa quả kiwi.
Nửa còn lại không có lột vỏ, ỉu xìu rũ xuống, trẻ con thường không biết cách ăn đồ như vậy, kiwi chảy nước giàn giụa, có chút bẩn.
Cố Khái Đường nhíu mày, nói: “Không biết có bị dị ứng hay không, chờ ba ba về con bảo ba ba mang con đến bệnh viện khám một chút nhé.”
Nước mắt Tiễu Dã đọng trên lông mi, không dám rơi xuống, nghe xong lời này, bé con nghẹn ngào, giống như sắp khóc tơi nơi, thút thít hỏi: “Con đây không ăn nữa cũng được sao?”
Cố Khái Đường ngẩng ra, gật đầu nói: “Được... đương nhiên được, Tiễu Dã, đưa thúc phụ đi.”
Thoạt nhìn Tiễu Dã hình như càng để y chuyện này.
Cố Khái Đường tự nhiên nhớ tới ngày đó ở nhà trẻ nói với Tiễu Dã, bảo bé con không được lãng phí, trong ngực có cảm giác gì đó không nói thành lời.
Hắn mở tay ra, để Tiễu Dã đem một nửa quả đã ăn thả trên tay mình.
Tiễu Dã nhìn bàn tay sạch sẽ của Cố Khái Đường, do dự một chút.
Cố Khái Đường cũng không xác định được mình có thể không ngại ngần ăn đồ ăn mà Tiễu Dã để thừa lại hay không. Hoặc là có, hoặc là không thể, Trong lòng hắn bồn chồn.
Nhưng khi nhìn đến biểu tình lo lắng của Tiễu Dã, Cố Khái Đường trong ngực nhẹ nhàng thở dài, không bao giờ lo lắng những chuyện này nữa, hắn nhận lấy nửa quả kia, dùng tay phải còn đau cầm lên, tay trái lao lực lột vỏ.
Hắn rất thích hợp làm những chuyện tinh tế như thế này, đem nửa còn lại lột vỏ sạch sẽ, Cố Khái Đường cắn một cái, cảm thấy rất ngọt. Hắn nhìn miếng kiwi còn dư lại, suy nghĩ một chút, hỏi; “Tiểu Dã, còn muốn ăn hay không?”
Tiễu Dã gật đầu, há miệng.
Cố Khái Đường mỉm cười, đem miếng còn lại bỏ vào miệng Tiễu Dã, chú ý không đụng vào vết thương trong miệng bé con.
Nhìn Tiễu Dã bị đau cũng muốn ăn, hẳn là thực sự rất thích ăn loại quả này đi.
Cố Khái Đường dùng nước rửa tay một chút, lại dùng khăn ướt lau sạch cho Tiễu Dã, sau cùng nói: “Con đi chơi đi.”
Tiễu Dã từ trên giường trượt xuống, đi ra ngoài.
Bé con thật sự quá an tĩnh, Cố Khái Đường có chút lo lắng, hắn cảm thấy mình không thể vô trái nhiệm mà để một đứa trẻ ba tuổi chơi một mình trong phòng khách được. Mặc dù Tiễu Dã là một đứa nhỏ thông minh, vạn nhất bị bỏng, bị giật, ngã xuống thì sao?
Lúc Tiễu Dã ra khỏi phòng, Cố Khái Đường hỏi: “Tiễu Dã, con đi đâu đấy.”
Tiễu Dã quay đầu lại, nhìn Cố Khái Đường, trả lời: “Con đi xem ti vi.”
Đậu Tranh có việc ra ngoài sẽ để Tiễu Dã ở nhà xem ti vi. Bé con sẽ không lấy đồ đạt ra chơi lung tung, cũng không mở cửa cho người lạ, bảo bé xem ti vi bé sẽ yên lặng xem, cho nên Đậu Tranh cực kì yên tâm.
Cố Khái Đường lại nghĩ để đứa nhỏ bé như vậy xem ti vi nhiều không phải là chuyện tốt, hắn dừng lại một chút, hỏi: “Đến xem sách được không?”
Tiễu Dã nhìn Cố Khái Đường, rành mạch trả lời: “Được ạ.”
Lúc Đậu Tranh về nhà thì thấy Tiễu Dã cởi dép, chân trần ngồi bên cạnh Cố Khái Đường. Cố Khái Đường cố ý đem bàn chỉnh thấp xuống đến bụng Tiễu Dã. Đó là cái bàn tiện cho Cố Khái Đường đọc sách.
“Tiễu Dã,“Đậu Tranh vừa đổi giày, vừa nói, “Không nên quấy rầy thúc phụ làm việc.”
Tiễu Dã “Dạ” một tiếng.
Cố Khái Đường liền nói: “Không sao.”
Đậu Tranh đem đồ đông lạnh bỏ vào trong tủ lanh, mang theo hơi lạnh đi vào phòng ngủ. Y nhìn Cố Khái Đường và Tiễu Dã ngồi đối diện, nhịn không được bật cười, hỏi: “Có đói bụng không?”
Cố Khái Đường ậm ừ đáp lại. Hắn vốn muốn ngay lập tức nói cho Đậu Tranh chuyện của Tiễu Dã, để y mang bé con tới phòng khám. Thế nhưng cuối tháng mười, Bắc Kinh vô cùng lạnh lẽo, Đậu Tranh vừa trở về, nói không chừng còn muốn nghỉ ngơi một chút.
Cố Khái Đường ngẫm nghĩ, vẫn là chờ một chút hẳn nói.
Đậu Tranh cảm nhận ấm áp trong nhà, hít một hơi thật sâu, y cởi áo khoác nói: “Gần đây cua rất rẻ, buổi tối ăn cua nhé?”
Cố Khái Đường nghĩ ăn gì cũng được, liền gật đầu.
Đậu Tranh lại hỏi: “Cậu thích hấp hay luộc? Ăn cay được không?”
Cố Khái Đường để quyển sách trên tay xuống, nhìn Đậu Tranh nói: “Tùy ý.”
Đậu Tranh chiếm được đáp án mong muốn, khẽ hát đi tới phòng bếp.
Cố Khái Đường bị cắt ngang ý nghĩ, hơn nữa có chút mệt mỏi, liền để sách trên tay xuống, hỏi Tiễu Dã: “Miệng con còn ngứa không?”
Tiễu Dã ngẩng đầu lên, tỉ mỉ cảm nhận một chút, thực lòng nói: “Không ngứa ạ.”
Cố Khái Đường nghiêm túc quan sát một chút. Đứa nhỏ da rất non mềm, dính chút lông dễ bị trầy, hơn nữa Tiễu Dã vì ngứa, cho nên lấy tay gãi, cào rách da, mới đau đến khóc.
Cũng không phải thật sự vì dị ứng, không cần quá lo lắng. Cố Khái Đường nói: “Ba ba con vừa trở về, để y nghỉ ngơi một chút, sau đó dẫn con đi bệnh viện được không?”
Tiễu Dã gật đầu, lại cúi xuống viết vẽ một chút.
Một bé con ba tuổi, có thể ngồi yên lặng vẽ tranh nửa tiếng đồng hồ, Cố Khái Đường có chút ngạc nhiên. Hắn thân cao, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Tiễu Dã dùng một cây bút chì màu xanh, đang viết đi viết lại một câu như thế này.
“Ta khổ cho thiên hạ thái bình.”
Lặp đi lặp lại một câu như vậy. Cố Khái Đường nhìn một hồi, hỏi: “Câu này trong nhà trẻ học được sao?”
Tiễu Dã dừng bút, nói: “Dạ.”
Đứa nhỏ ba tuổi đã biết viết chữ, Cố Khái Đường kin ngạc không nói nên lời, hắn bắt đầu nghĩ lúc ba tuổi mình đang làm đây?
“Bất quá, đều không phải cô Lý dạy con đâu.” Tiễu Dã nói tiếp, “Là con thấy có người viết.”
Cố Khái Đường muốn hỏi, con biết chữ con viết có nghĩa là gì sao? Nhưng lại không muốn quá nghiêm túc, hắn thay đổi đề tài, hỏi: “Con có thể viết tên của con sao?”
Tiễu Dã nghiêng đầu hỏi: “Viết như thế nào ạ?”
Cố Khái Đường cầm bút, suy nghĩ một chút, chậm rãi viết chữ “Cố“.
“Cố.”
Tiễu Dã mơ màng đọc theo: “C...Cố.”
Sau đó viết chữ “Dã“.
Cố Khái Đường đặt bút xuống, để Tiễu Dã tự viết.
Hai chữ này không quá đơn giản, thế nhưng Tiễu Dã tập trung nhìn một lần vậy mà có thể viết xuống, ngay cả trình tự các nét đều giống như đúc lúc Cố Khái Đường viết.
Tuy rằng chữ viết rất lớn, cũng không quy củ, bất quá trí nhớ của Tiễu Dã vẫn làm cho người khác kinh ngạc.
Cố Khái Đường viết xong chữ này, đột nhiên lại cảm thấy không nên dạy một đứa bé như vậy quá nhiều thứ. Hắn nhớ lúc đó Cố Khái Mai nói đi khu vui chơi, Tiễu Dã đều chưa từng nghe tới. Đứa nhỏ tuổi này, hẳn là nên ra ngoài chơi nhiều một chút.
Mấy ngày nữa bảo Cố Khái Mai đến. Nàng bên kia làm việc thanh nhàn, nhất định có thời gian.
Nghĩ như vậy, Cố Khái Đường buông bút xuống, nói: “Tiễu Dã, con viết tốt lắm, nghỉ một chút đi.”
Tiễu Dã nghe vậy, cả người đều mềm mại, bé con híp mắt duỗi nguwòi một cái, sau đó cúi người dựa đầu trên đùi Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường sờ sờ tóc bé con, nghĩ thầm... có bé con thật tốt.
Tiễu Dã từ trên giường đi xuống, liền chạy đến phòng bếp xem Đậu Tranh làm cơm, bé con nghe mùi thơm, hỏi: “Tối hôm nay ăn gì vậy ạ?”
Đậu Tranh nói: “Ăn cua, bất quá con không thể ăn nhiều, sẽ tiêu chảy.”
Cố Khái Đường nghe được Tiễu Dã dừng lại một chút, sau đó sung sướng nói: “Con muốn chiên bột.”
“Chiên cái rắm,“ Đậu Tranh thô lỗ uy hiếp nói, “Đem con chiên lên giờ. Này, miệng con sao giống như mông khỉ vậy?”
Tiễu Dã nói: “Ăn kiwi, sau đó thật ngứa, thúc phụ giúp con rửa.”
Đậu Tranh không rửa đồ nữa, ngồi xuống nhìn miệng Tiễu Dã, sau đó không khách khí chút nào, mắng: “Con cái đứa nhỏ ngu ngốc này.”
Cố Khái Đường sửng sốt, hắn biết Tiễu Dã là đứa nhỏ tâm tư tinh tế, lo lắng Đậu Tranh không cân nhắc ngôn ngữ như vậy sẽ làm Tiễu Dã khổ sở.
Không ngờ Tiễu Dã giống như tập mãi thành quen, hừ hai tiếng, nói: “Con muốn ăn chiên xù.”
Một loạt tiếng bước chân, Tiễu Dã lấy áo khoác trong phòng khách, đi tới phòng ngủ của Cố Khái Đường, vừa mặc vừa nói: “Hải Đường, tôi đi ra ngoài mua thuốc bôi cho Tiễu Dã, một lát sẽ trở lại. Cậu muốn đi vệ sinh không?”
Cố Khái Đường lắc đầu: “Cậu đi đi.”
Cái giường kia đối với Tiễu Dã có chút cao, bé con dùng cả tay chân trèo lên.
Cố Khái Đường nhìn vào mắt Tiễu Dã, rất dễ dàng phát hiện bé con không hề giận dỗi.
Hai cha con Đậu Tranh sống với nhau, thực sự làm người khác khó hiểu.
Tiễu Dã sợ hãi khiếp đảm người khác, ngoại trừ Đậu Tranh. Tiểu Dã và ba ba sống nương tựa vào nhau, vô luận Đậu Tranh làm cái gì, nói thế nào, Tiễu Dã cũng sẽ cảm thấy không sao cả.
Đậu Tranh người này, cho dù đói với con trai mình cũng không khách khí chút nào.