Nửa năm sau, trung tuần tháng mười hai.
Cố Khái Đường ngồi trước máy vi tinh một giờ, bởi vì hắn đang cùng Đậu Tranh và Tiễu Dã nói chuyện video. Thời gian ngồi có chút dài, Cố Khái Đường mặc vào áo khoác dày một chút. Hắn muốn uống chút nước ấm, nhưng ở nước Mỹ không có nước nóng, thức uống đều lạnh, cho dù là mùa đông.
Cố Khái Đường gửi cho Đậu Tranh thời gian chuyến bay, nói: “Cậu đừng tới quá sớm. Buổi tối đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. Chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau.”
Đậu Tranh nói: “Được, bất quá tôi sẽ hưng phấn không ngủ được.”
Tiễu Dã ngồi trên đùi Đậu Tranh nói: “Thúc phụ, con cũng vậy.”
“Vậy cài gì mà vậy,“ Đậu Tranh lột một trái kiwi, để bên miệng Tiễu Dã, nói: “Tám giờ ăn sau liền lăn lên giường ngủ, có nghe không?”
“Không muốn không muốn không muốn...” Tiễu Dã gấp gáp nói, “Con còn muốn nói chuyện với thúc phụ. Thúc phụ, con bọ một sừng của chúng ta đã bay được rồi, con mang nó tới cho thúc phụ xem một chút...”
“Con dám!” Đậu Tranh trừng mắt với Tiễu Dã, nói: “Buổi tối không thể chơi bọ, nói với con bao nhiêu lần rồi. Đi đánh răng đi, ba ba có chuyện muốn nói riêng với thúc phụ của con.”
Tiễu Dã ủy ủy khuất khuất nhìn Cố Khái Đường, cuối cùng khuất phục, từ trên đùi Đậu Tranh nhảy xuống, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Chờ đến khi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của Tiễu Dã, Cố Khái Đường mới mở miệng nói” “Mẹ tối hôm qua gọi. Nói tết âm lịch mang người yêu về cho bà xem.”
Đậu Tranh “Ừ” một tiếng.
Cố Khái Đường nói: “Cho nên lúc tôi về Bắc Kinh sẽ nói chuyện của chúng ta cho em gái biết. Trước tết âm lịch sẽ nói với ba mẹ.”
Đậu Tranh trầm mặc, một lát sau, hỏi: “Cậu không sợ bọn họ ăn tết không vui sao?”
“Sớm muộn gì cũng giống nhau.” Cố Khái Đường nói, “Tôi không muốn kéo dài, mẹ tôi cứ hỏi mãi. Thời gian quá lâu bà sẽ phát hiện ra thôi.”
Đậu Tranh cảm xúc phức tạp nhìn Cố Khái Đường, vươn tay muốn sờ mặt Cố Khái Đường nhưng chỉ đụng vào màn hình. Đậu Tranh nói: “Kỳ thật tôi không quá để ý chuyện cậu nói ra hay không.”
Cố Khái Đường nghiêng người về phía trước, mạng có chút chập chờ, hình ảnh Đậu Tranh trên màng hình, động tác và ngôn ngữ chậm chạp như người máy.
Cố Khái Đường nói: “Nhưng tôi để ý.”
Nửa năm đất khách quê người, nửa năm bầu bạn, tình cảm hai người ấm nóng lên rất nhiều so với hồi trong nước. Lệch múi giờ mười hai tiếng, mỗi ngày bảy giờ sáng và mười giờ tối, Cố Khái Đường đúng giờ mở video trò chuyện với Đậu Tranh.
Cố Khái Đường bận rộn như vậy nhưng vẫn nguyện ý cùng trò chuyện với Đậu Tranh. Ngôn ngữ sai biệt, học tập áp lực, hết thảy đều khiến Cố Khái Đường không thở nổi. Nhưng khi nhìn thấy Đậu Tranh, Cố Khái Đường lại cảm thấy yên lòng.
Giống như Đậu Tranh bức thiết khát vọng Cố Khái Đường về nước, Cố Khái Đường cũng mong muốn có thể sớm một chút nhìn thấy Đậu Tranh.
Đậu Tranh cúi đầu, thẳng thắn thành khẩn: “Làm sao đây... Tôi có chút sợ.”
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: “Tôi cũng sợ.”
Sợ người nhà không hiểu, sợ ba mẹ không đồng ý.
Cố Khái Đường chăm chú mà dịu dàng nhìn Đậu Tranh, nói: “Nhưng so với sợ hãi, tôi càng muốn danh chính ngôn thuận ở cùng cậu, không cần bị buộc phải gặp gỡ người khác... Giới thiệu cậu với người nhà.
Đậu Tranh căng thẳng, không khỏi ngừng thở. Một lát sau y mới gật đầu: “Được, tôi nghe lời cậu.”
Kỳ thực Đậu Tranh rất ít khi sợ hãi điều gì. Y làm việc không nghĩ hậu quả, tùy tâm sở dục, chuyện ngả bài này không ảnh hưởng gì tới thần kinh của Đậu Tranh. Ba mẹ Cố Khái Đường đánh y cũng được, mắng y cũng được, nhưng không thể ngăn cản quyết tâm của Đậu Tranh muốn cùng Cố Khái Đường cả đời.
Điều Đậu Tranh sợ hãi cho tới giờ chỉ là một người, chuyện liên quan đến người nọ.
Đậu Tranh sợ người nhà họ Cố ngăn cản quá kiên quyết, mà mình trong lòng Cố Khái Đường chung quy không thể nặng giống như người nhà. Y sợ Cố Khái Đường sẽ rời khỏi y.
Đậu Tranh cực kỳ sợ hãi. Chính vì tình cảm đối với Cố Khái Đường quá mức nồng nhiệt, cho nên y không thể nào chịu được nhưng ngày tháng không có cách nào nắm lấy tay Cố Khái Đường, Đậu Tranh hi vọng có thể đối mặt với ngày đó trễ một chút, thậm chí nguyện ý gặp lại Cố Khái Đường trễ vài ngày.
Nhưng đó hoàn toàn chỉ là một ảo giác, lúc Đậu Tranh ở sân bay chờ Cố Khái Đường đã phát hiện ra. Y đứng ở hàng đầu tiên, vài lần bước qua vạch an toàn bị nhân viên an ninh nhắc nhớ, tính là vì có thể nhìn thấy Cố Khái Đường sớm một giây.
Mấy phút sau khi chuyến bay hạ cánh, hành khách bắt đầu đi ra, nhưng không thấy bóng dàng Cố Khái Đường. Đậu Tranh lo lắng nhìn xung quanh, Tiễu Dã bên chân nắm lấy quần Đậu Tranh, nói: “Ba ba, bế con.”
Đậu Tranh ôm Tiễu Dã lên, dặn dò: “Thấy thúc phụ thì nói cho ba ba.”
“Thấy rồi!” Tiễu Dã hưng phấn nói.
“Ừ, nhìn thấy thì nói cho ba biết.” Đậu Tranh không để ý, nhìn chung quanh, không mục đích tìm kiếm.
Tiễu Dã nóng này cầm tóc Đậu Tranh: “Không phải, con nhìn thấy thúc phụ rồi, ở đằng kia, ba ba xem kìa!”
Thanh âm của Tiễu Dã vang lên, mẹ Cố và Cố Khái Mai đều nghe được, mọi người nhìn về phía Tiễu Dã chỉ, rất nhanh, bọn họ đã trông thấy một người đàn ông vóc dáng thon dài, tay phải kéo va li, trên lưng là ba lô màu xám, đi về phía trước. Bởi vì người thanh niên này cao hơn những người bên cạnh một cái đầu, cho nên người nọ hơi nghiêng đầu, bước đi cũng chậm lại.
Cố Khái Mai nhận ra.
“Anh!” Cố Khái Mai hô to một tiếng, liều mạng ngoắc tay với Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, cũng phất tay về phía bên kia.
Đậu Tranh nhịn không được nhướng về phía trước, y hận không thể nhảy qua vạch an toàn chạy như bay đến bên người Cố Khái Đường. Nhưng mẹ Cố và Cố Khái Mai đều đang ở đây, Cố Khái Đường không làm càn quá mức.
Cố Khái Đường nói với Lưu Hạo Nhiên: “Người nhà em ở bên kia...”
Lưu Hạo Nhiên gật đầu nói: “Vậy em đi trước đi.”
“Thầy đi về bằng gì ạ?”
“Vợ tới đón thầy.” Lưu Hạo Nhiên nói, “Bà ấy nói đường tới đây có chút kẹt, bảo thầy đợi một chút. Em không cần chờ thầy, đi trước đi.”
Cố Khái Đường do dự một chút gật đầu nói: “Vậy chúc thầy tết âm lịch vui vẻ.”
Lưu Hạo Nhiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Cái này cũng quá sớm rồi. Thầy cũng chúc em năm mới vui vẻ.”
Cố Khái Đường lôi va li hành lý, phong trần mỏi mệt đi đến bên người nhà, Đậu Tranh sợ hắn mệt, giúp hắn kéo hành lý, nhưng Cố Khái Đường cự tuyệt nói: “Để tôi là được rồi.”
Va li của hắn cao cở nửa người, lúc Tiễu Dã bảo hắn bế thì Cố Khái Đường vươn tay ôm lấy Tiễu Dã. Mùa đông, Tiễu Dã ăn mặc rất dày, quần áo còn trơn, Cố Khái Đường phải dừng lại một chút điều chỉnh tư thế.
Tiễu Dã ngoan ngoãn để Cố Khái Đường bế mình, ngửa đầu nhìn vào mắt hắn, nói với Cố Khái Đường: “Thúc phụ đừng đi nữa.”
“Hả?” Cố Khái Đường đùa với bé: “Tại sao?”
Tiễu Dã nghiêng đầu dựa vào trong lòng Cố Khái Đường: “Vì Tiễu Dã rất nhớ thúc phụ.”
Cố Khái Đường dừng bước lại, vươn tay sờ sờ đầu Tiễu Dã, nói: “Thúc phụ cũng nhớ con... Mang quà về cho con, con có muốn nhìn một chút không?”
Nghe được có quà, Tiễu Dã bật người dậy nói: “Dạ muốn.”
Cố Khái Đường đặt Tiễu Dã trên vali, mở ba lô. Trong ba lô của hắn có rất nhiều thứ, Cố Khái Đường phải đặt trên đầu gối để đỡ lấy.
Đậu Tranh thấy vậy vội vã chạy tới giúp Cố Khái Đường giữ ba lô. Cố Khái Đường nhìn vào mắt Đậu Tranh, ý vị thâm trường nói: “...Cảm ơn.”
Tim Đậu Tranh như bị người nọ nhẹ nhàng gãi một cái. Y quá nhớ Cố Khái Đường, hận không thể lập tức ôm chặt lấy hắn, Nhưng Đậu Tranh nhịn được, bởi vì một giấy tiếp theo Cố Khái Mai đã sáp lại, nói: “Mua quà cho Tiễu Dã, còn em thì sao?”
Đậu Tranh lui về sau một chút, nhường chỗ cho Cố Khái Mai.
Cố Khái Đường nói: “Có mang về, nhưng để trong vali, về nhà sẽ cho em xem.”
Nói xong, Cố Khái Đường lấy ra một chiếc hộp màu xanh sẫm, đưa cho Tiễu Dã.
Tiễu Dã mở ra, nhìn thấy bên trong có hai hàng kẹo que vô cùng đẹp đẽ, dùng kẹo làm thành hình tinh cầu, đẹp đến không nỡ ăn.
Tiễu Dã hỏi: “Con có thể ăn sao?”
“Đương nhiên là được.” Cố Khái Đường nói, tay kéo vali. Nhưng hắn không thể ôm lấy Tiễu Dã, bởi vì tay kia đang cầm ba lô, đành để Tiễu Dã ngồi trên vali.
Trượt đi khiến Tiễu Dã vô cùng vui vẻ, bé con trân trọng sờ kẹo que tinh cầu.
Khi bọn họ ngồi hết vào trong xe, Tiễu Dã phát hiện Cố Khái Đường không chỉ mua cho Tiễu Dã một món quà. Trong ba lô của Cố Khái Đường toàn bộ đều là đồ mua cho Tiễu Dã, hộp xếp gỗ dành cho trẻ em bốn tuổi, cọ màu, có một số thứ rõ ràng có thể mua được trong nước, nhưng Cố Khái Đường không quản ngàn dặm xa xôi đem về cho Tiễu Dã.
Cố Khái Mai nghĩ thầm trách không được Tiễu Dã thân thiết với hắn như vậy, cô hỏi: “Anh, lần này anh nghỉ tới bao giờ?”
“Tới tết âm lịch.” Cố Khái Đường trả lời, “Cùng với kỳ nghỉ hè lần trước, Được rồi, em gái, mai anh đi dạo phố với em.”
Cố Khái Đường nói ra quá đột ngột khiến Cố Khái Mai sửng sốt, cô không dám tin hỏi; “Cái gì, đi dạo phố với em?”
“Ừ.” Cố Khái Đường dừng một chút nói, “Trước khi xuất ngoại đã đồng ý đi cùng, nhưng không có thời gian.”
“Bồi thường của anh tới chậm quá,“ Cố Khái Mai vui vẻ nghĩ, quả nhiên là anh ruột, vẫn là thương mình, “Bất quá nhìn vào phần thành ý của anh, em liền đáp ứng.”
Đậu Tranh ngồi bên người Cố Khái Đường, nghe vậy nhìn hắn một cái, hỏi: “Cậu không mệt sao? Ngày mai...”
Cố Khái Đường xoa xoa tráng, nói: “Mệt, dọc đường cũng chưa có nghỉ ngơi.”
Mẹ Cố đau lòng: “Vậy về nhà ngủ một giấc, mọi người sẽ không quấy rầy con.”
Mẹ Cố rất nhớ con trai, bởi vậy về “Nhà” không phải là tiểu khu Minh Châu, mà là nhà chính.
Cố Khái Đường vừa vào nhà đã đi tắm. Đậu Tranh nghe tiếng nước trong phòng tắm, thật muốn đi vào.
Để không bị ai phát hiện, sau khi Cố Khái Đường trở về hai người cũng chẳng nói gì. Trong ngực Đậu Tranh như có lửa, cháy đến miệng đắng lưỡi khô, y muốn ôm chặt Cố Khái Đường, nói với hắn mấy câu.
Nhưng mẹ Cố và Cố Khái Mai đểu ở đây, Cố Khái Đường đang tắm, Đậu Tranh đi vào làm gì? Như thế quá rõ ràng.
Đang nghĩ vậy, Cố Khái Mai từ trong vali của Cố Khái Đường lấy ra bộ mỹ phẫm dưỡng da mà anh trai mua cho mình, còn có túi xách và nước hoa, cô vô cùng cảm động nói: “Làm khó anh rồi, còn biết em thích cái gì nữa.”
Cố Khái Mai cầm túi đứng trước gương, đột nhiên hỏi: “Anh, buổi tối muốn ăn gì?”
Cố Khái Đường không nghe thấy.
Cố Khái Mai liền chạy tới trước của phòng tắm, hô to: “Anh, buổi tối muốn ăn cái gì? Tùy anh chọn, một lát em mua cho anh.”
Cố Khái Đường đang gội đầu, nghe vậy suy nghĩ một chút., nói: “Anh muốn ăn gà rán.”
“...” Cố Khái Mai sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Cô không nhớ anh trai thích ăn loại đồ nhiều dầu mỡ này, trong tủ lạnh một chút cũng không có. Mặc dù nói muốn thỏa mãn yêu cầu của Cố Khái Đường, nhưng Cố Khái Mai thực sự rất lười ra ngoài.
Cô lại hỏi: “Muốn ăn cái đó thật à?”
“Đúng vậy.” Cố Khái Đường nói: “Anh còn muốn uống sữa chua, làm phiền em.”
Mỗi sáng sớm đều đặt sữa tươi, rất ít khi uống sữa chua, nếu quả thật muốn uống, quả thực phải đến siêu thị.
Cố Khái Mai nhìn túi đồ mà Cố Khái Đường mang về từ xa xôi ngàn dặm, nghĩ thầm, mới ra nước ngoài nửa năm, khẩu vị sao lại thay đổi hết vậy. Cuối cùng cô thỏa hiệp nói: “Được, anh chờ chút.”