Bé Con Thân Ái

Chương 63: Chương 63




Không biết sao Cố Khái Đường có một loại lỗi giác sau này mọi chuyện sẽ thay đổi. Hắn nghĩ qua một thời gian thái độ của người nhà sẽ từ từ mềm hòa. Năm dài tháng rộng, cái gì cũng có thể thay đổi, có lẽ người trong nhà sẽ giống như Cố Khái Đường, sẽ thấy Đậu Tranh tốt.

Bởi vì Cố Khái Đường trở thành đội trưởng nên ngày hôm sau liền đi Thượng Hải với thầy Lưu xem xét tình hình nơi thi đấu, sau đó tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị, trước tháng hai không có lúc nào rãnh rỗi.

Chờ đến khi hắn trở về cũng đã tới sinh nhật hai anh em.

Trước kia đều là chuyện lớn trong nhà, năm nay cũng không ngoại lệ. Cố Khái Đường mua cho em gái quà tặng đắt tiền. Em gái hắn rất dễ lấy lòng, mua cho cô bộ dưỡng da mà mấy ngày nay cô vẫn nhắc tới là có thể khiến cô vui vẻ cả ngày, cho nên Cố Khái Đường tới cửa hàng mỹ phẩm mua thật nhiều sản phẩm mới.

Ngày hai tháng hai, bốn người một nhà Cố Khái Đường vây quanh sô pha, bắt đầu tặng quà cho nhau. Cố Khái Đường nhớ rõ năm ngoái của hắn và Đậu Tranh còn chưa bắt đầu hẹn hò, Cố Khái Đường chê nhạo Đậu Tranh “Ngày sinh nhật của người cậu thích cũng không nhớ được”, khi đó Đậu Tranh nói “Sau này nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Cố Khái Đường tin tưởng y nhất định sẽ nhớ. Nhưng có ai ngờ tới, tình huống hôm nay chính là dù có nhớ cũng vô dụng, hai người căn bản không thể gặp nhau.

Tựa hồ mỗi một lần đều là Đậu Tranh đợi Cố Khái Đường. Năm ngoái cùng bạn bè và thầy cô tụ hội, vi không làm hắn mất mặt, Đậu Tranh cũng không vào KTV tìm Cố Khái Đường, giữa trời đông đứng bên ngoài mấy tiếng, lúc về liền ngã bệnh.

Nghĩ tới đây, Cố Khái Đường cảm xúc ngổn ngang trăm mối, trong ngực là tư vị không nói nên lời.

Cho nên ngày sinh nhật đó, khi ba mẹ và Cố Khái Mai bảo hắn cầu nguyện, Cố Khái Đường chân thành không gì sánh được nói: “Mong cho sau này Đậu Tranh có thể luôn ở bên cạnh tôi.”

Bầu không khí lúc đó vô cùng tốt, Cố Khái Đường nghĩ nói ra cũng không sao, ai ngờ kết quả vô cùng nghiêm trọng, ba Cố tức giận ngã trên đất, vài ngày cũng chưa xuất viện.

Tức giận lần này còn lớn hơn lần trước, hơn nữa tái phát hai lần trong một thời gian ngắn, ba Cố lập tức được đẩy vào phòng giải phẫu. Ai cũng không được vào bên rong, người nhà đứng bên ngoài chờ đợi cũng khó chịu giống như bệnh nhân, Cố Khái Đường không ngờ biểu đạt nguyện vọng của mình sẽ khiến ba mình tức giận như thế, tay chân lạnh ngắt đứng bên cửa phòng phẫu thuật, nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Ba Cố làm phẫu thuật, ảnh hưởng thân thế vô cùng. Người già tốc độ hồi phục rất chậm, thời gian nằm viện kéo dài đến một tháng. Từ ngày ba tháng hai, Cố Khái Đường hầu như mỗi ngày đều đến phòng bệnh thăm ông, cùng ông trò chuyện. Kỳ thực hai người hiện tại đều không có gì để nói, gặp mặt cũng sẽ có chút xấu hổ. Lúc này Cố Khái Đường sẽ cầm tài liệu Lưu Hạo Nhiên đưa, mở từng trang từng trang xem.

Cố Khái Đường một ngày một đêm là có thể đọc xong, quyển tư liệu kia bị hắn lật hơn mười lần, trang bìa vẫn chỉnh tề như cũ, giống như còn mới.

Gần cuối tháng hai, Cố Khái Đường ngồi bên cạnh ba mình, nhìn ba Cố sắc mặt trắng bệch hắn nói: “Ba, ngày mai con phải đến Thượng Hải thi đấu.”

“...” ba Cố chậm rãi gật đầu.

Cố Khái Đường thấy ba mình hơi mở miệng, dừng một chút lại nói: “Không cần con nói, ba biết rồi.”

Khi còn bé luôn cảm thấy ba mình cao lớn như thế, tựa hồ không gì không làm được. Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không phải như vậy.

Là chính mình trưởng thành, hay ba đã già rồi?

Cố Khái Đường nôn nóng muốn truy cầu hạnh phúc, hắn nghĩ chọn Đậu Tranh là quyết định chính xác nhất, nhưng tất cả mọi người đều phản đối, kịch liệt, gay gắt. Nếu như hạnh phúc của Cố Khái Đường khiến cho những người hắn coi trọng chịu phải nỗi đau khó chịu đựng nổi, như vậy còn là hạnh phúc sao?

Cố Khái Đường không chỉ một lần hoài nghi phán đoán của mình.

Ba Cố ngồi xuống trên giường bệnh, mở miệng hỏi: “Khái Đường, con hận ba sao?”

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Một khắc kia, giống như cảnh kinh điển trong phim, người cha luôn đóng vai trò trụ cột mạnh mẽ trong nhà lã chã rơi lệ, lặng lẽ cúi đầu lấy tay lau nước mắt.

Nếu đổi lại là người khác, như là Cố Khái Mai hay vợ mình, ba Cố sẽ không lộ ra dáng vẻ mềm yếu như vậy.

Nhưng Cố Khái Đường không giống. Hắn là người chống đỡ gia đình này về sau, là thanh niên đã hơn hai mươi tuổi. Bất luận là trên phương diện nào, ba Cố cũng không có biện pháp dùng sức mạnh để khống chế.

Ông lo lắng con mĩnh sẽ đi sai đường, lo lắng sẽ vì tình mà đau khổ. Trong lòng nôn nóng, thống khổ, vô luận là đối với con gái Cố Khái Mai hay mẹ Cố, hay ba Cố, đều là nỗi dày vò như thế.

Nghi hoặc của Cố Khái Đường cũng là nghi hoặc của ba Cố. Lựa chọn của mình, lựa chọn của người khác, là chính xác sao?

Ba Cố nói: “Con đi đi.”

Cố Khái Đường “Dạ” một tiếng, sau khi đi khỏi bệnh viện, về nhà thu thập hành lý.

Sắp xếp hành lý được phân nửa, hắn đi ra sân thượng. Sắc trời sẫm tối, không trăng không sao, người đi đường mặt áo khoát bành tô rụt cổ vội vã qua lại.

Cố Khái Đường sờ túi quần, chạm vào một vật tròn cứng. Hắn móc ra một chiếc nhẫn, nắm trong lòng bàn tay thật chặt, một lát sau lại mở ra, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, bỏ lại vào túi, đốt một điếu thuốc.

Làn khói trắng mỏng manh bị gió thổi bay đi, hút mấy hơi, vị thuốc lá khiến cho miệng hắn đầy vị đắng. Cố Khái Đường đem thuốc gạt đi, quay lại thiếp tục sắp xếp hành lý, nhưng lại không nhớ nỗi mình đã sắp xếp cái gì nữa.

Bắc Kinh bay đến Thượng Hải chỉ cần hơn một giờ, sau khi đến nơi, nghiên cứu sinh có mặt ở lầu một khách sạn tập hợp.

Lưu Hạo Nhiên cầm loa thông báo một số hạng mục cần chú, phần lớn đều là chú ý an toàn, không nên đi lung tung vân vân. Bởi vì đối tượng đều là nghiên cứu sinh, Lưu Hạo Nhiên không nói lâu lắm, bảo mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Trường học của bọn họ cho phép tự do theo đuổi mục tiêu mình chọn, muốn học thì học, không muốn học có thể buông lỏng một chút.

Buổi sáng, Cố Khái Đường và Lưu Hạo Nhiên cùng nhau đến nơi tổ chức cuộc thi xem xét tình huống, bận rộn một trận, sau khi dùng cơm xong đã là bốn giờ.

Bởi vì ăn trưa quá trễ, sau khi trở về tắm rửa, Cố Khái Đường không có dự định đi ăn cơm chiều.

Tắm xong, Cố Khái Đường mở đèn bàn, ngồi xuống mở máy vi tính ra.

Đãi ngộ cho nghiên cứu sinh tời tham gia cuộc thi lần này rất tốt, phòng khách sạn đều là mỗi người một phòng, quét tước sạch sẽ, bên trong còn có máy vi tính nối mạng, có thể học tập.

Cố Khái Đường nhìn tư liệu một hồi, chợt nghe có tiếng người nói chuyện ở phòng cách vách.

Hiệu quả cách âm của khách sạn tương đối tốt, chỉ là bàn kê quá gần tường, bên cạnh đối phương vừa nói chuyện, lớn tiếng một chút là có thể nghe đại khái.

Cố Khái Đường không chăm chú nghe, nhưng thanh âm cứ ở bên tai.

MỘt giọng nam cao sang sảng nói: “...Tại sao lại để Cố Khái Đường làm đội trưởng, Lưu Hạo Nhiên bất công đến Thái Bình Dương luôn rồi. Khám học trưởng, anh...”

Một thanh âm nam trầm thấp, từ tính cắt đứt lời của gã: “Không còn cách nào khách, pháp luật tài chính Tiểu Cố học giỏi hơn tôi.”

“Nhưng anh là học trưởng mà.”

“Kết quả thi đấu ngày mai sẽ biết.” thanh âm học trưởng Khám bình tĩnh, tựa hồ cái gì cũng không để trong lòng: “Hắn nhất định là người có thành tích tốt nhất trong đội, nếu như tôi làm đội trưởng sẽ rất xấu mặt.”

Người đàn ông thanh âm chua chát là Ngô Tử Dù, giao tình với Cố Khái Đường cũng khá, nhưng lại là học đệ cùng hệ với Khám Bình, cho nên vì chuyện đội trưởng là người khác mới bất bình tức giận. Ngô Tử Du nói: “Cũng phải có quy củ, Lưu Hạo Nhiên như vậy không sợ Cố Khái Đường bị người khác đố kị sao?”

Hám Bình Trực dừng một chút, không nói gì, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, cũng có chút ganh tị.

Ngô Tử Du lầm bầm: “Không hiểu vì sao Lưu Hạo Nhiên lại bất công như thế, ông ta là ba Cố Khái Đường sao?”

Nghe vậy Khám Bình nể tình nhỏ giọng cười, đại khái hai người bên kia náo loạn, lăn qua lăn lại một trận, bên kia vang lên tiếng cười to của Ngô Tử Du.

Cố Khái Đường làm như cái gì cũng không nghe thấy, tĩnh tâm xem tài liệu.

Bên ia dần dần yên tĩnh lại, Ngô Tử Du thở hồng hộc, lại chầm chậm nói: “Cố Khái Đường thực sự may mắn, mỗi ngày đều thấy hắn cùng Lưu Hạo Nhiên ăn cơm, một năm ăn trăm mấy bữa, đạo sư của chúng ta bao giờ mới mời chúng ta ăn đây?”

Khám Bình nói: “Chuyện này cũng công bằng. Lưu đạo sư rất tốt với hắn, nhưng bình thường quá bận rộn. Nghe Dương Bình Tri nói, sáu giờ Lưu đạo sư đã gọi điện bảo hắn rời giường. Ngày nghỉ đúng bảy giờ cũng gọi. Nếu là cậu thì cậu chịu được không?”

“...” Ngô Tư Du thực lòng nói, “Không thể.”

Khám Bình thở dài, nghĩ tới chuyện gì đó, thuận tiện tán gẫu: “Đạo sư của hắn coi như không tồi. Còn nhớ chuyện luận văn tốt nghiệp lần trước không?”

Ngô Tử Du nghi ngờ hỏi: “Luận văn nào?”

“Chủ tịch hội sinh viên, Kim Chí Văn, gã không phải thiếu chút nữa không tốt nghiệp được đó sao? Nói lời vô ích, Kim Chí Văn gần đến ngày tốt nghiệp mới bắt đầu viết luận văn, làm sao có thể viết xong. Chủ tịch hội sinh viên không tốt nghiệp được, nói ra chắc cười đến rụng răng.” Khám Bình hạ giọng, nói tiếp: “...Phía trên muốn thế tên Kim Chí Văn vào luận văn của Cố Khái Đường trong tay Lưu Hạo Nhiên. Nói như thế hai người xem như không có tổn thất gì, chỉ có Cố Khái Đường bị thua thiệt một chút. Bất quá một nghiên cứu sinh năm nhất ăn chút đắng thì có là gì?”

Ngô Tử Du bên kia không dám tin hỏi: “Có chuyện này nữa?”

“...” Cố Khái Đường cũng giật mình, thân thể chấn động, mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Khám Bình nói: “Đúng vậy, cậu không biết sao? Phía trên nói với Lưu Hạo Nhiên xong, Lưu Hạo Nhiên không đồng ý, nói cái gì cũng không chịu, kiên quyết không cho thầy Lãnh động vào luận ăn của Cố Khái Đường, cho nên mới đắc tội với lãnh đạo. Lưu Hạo Nhiên không được bình chọn là học giả ưu tú, cũng là vì chuyện này. Lưu Hạo Nhiên đã được đề cử, cấp trên nóng giận rút giải thưởng của ông, đổi thành thầy Lý...”

Ngô Tử Du dừng một chút, líu lưỡi nói: “Phía trên cũng khi dễ người quá đáng.”

“Không có cách nào, cậu nghĩ sinh viên như thế nào mới có khả năng làm chủ tịch hội sinh viên chứ? Ba Kim Chí Văn có bối cảnh rất cứng, làm cán bộ cao cấp? Chỉ có thể nói Lưu Hạo Nhiên không may, tại thời điểm mấu chốt lại bị để mắt tới.”

Ngô Tử Du hỏi: “Lưu Hạo Nhiên dĩ nhiên lại kiên quyết như vậy. Cố Khái Đường cũng không lo không thể tốt nghiệp được sao? Còn nữa, chuyện tốt nghiệp năm đó tại sao lại tìm bài của nghiên cứu sinh năm nhất mà không phải người khác?”

“Cố Khái Đường viết luận rất tốt, luận văn trong tay cũng nhiều, không tìm hắn thì tìm ai nữa.” Khám Bình suy tư nói, “Chuyện này cũng qua lâu lắm rồi.”

Cố Khái Đường cũng nghe không vào nữa, hắn khép lại máy tính, động tác nhẹ nhàng từ bàn học đứng lên, lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Một lúc sau Cố Khái Đường đốt một điếu thuốc, hít một hơi.

Hắn nghĩ đến chuyện Lưu Hạo Nhiên tại sao lại vuột mất giải thưởng, đáp án cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến thì ra là như vậy.

Lưu Hạo Nhiên cái gì cũng không nói ra, cũng không có biểu hiện ra.

Từ đầu đến cuối, cái gì cũng chưa từng nói.

Cố Khái Đường cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng ngậm điếu thuốc, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Trước trận thì đấu, chẳng biết vì sao, Cố Khái Đường lại đột nhiên khàn giọng, đồng thời bắt đầu ho khan. Hắn uống hơn nửa bình thuốc trị ho, cũng vô dụng.

Lưu Hạo Nhiên nhìn Cố Khái Đường lo lắng, hỏi: “Sao lại như thế? Thời khắc mấu chốt lại gặp chuyện.”

Cố Khái Đường nhẹ giọng ho, nói: “Không sao, không ảnh hưởng cuộc thì.”

“Nhưng sẽ quấy rầy người khác.”

“...” Cố Khái Đường nói, “Em sẽ cố không ho.”

“Em...” Lưu Hạo Nhiên thở dài một tiếng, “Em thật là...”

Ngồi ở vị trí dẫn đầu không thể ho, bởi vì hắn ho một tiếng cũng có thể làm cho đội viên bất an run rẩy, không khí khẩn trương cực điểm.

Yết hầu Cố Khái Đường ngứa đến khổ vô cùng, nhưng dùng ý chí cùng nước lạnh nhịn xuống, từ khi bắt đầu thi đấu cho tới kết thúc gần ba tiếng đồng hồ, Cố Khái Đường cũng không ho một tiếng lớn.

Kết quả thi đấu cũng không có gì bất ngờ, đội của Cố Khái Đường thắng áp đảo đối thủ.

Thang điểm một trăm, kết quả vượt lên trên đối phương bốn mươi điểm, đội của Cố Khái Đường tổng cộng bảy mươi điểm, bản thân Cố Khái Đường đã đạt tới sáu mươi điểm. Mỗi khi hắn ấn nút giành quyền trả lời đều làm cho người bên đối thủ khóc không ra nước mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.