Hai người lúc đối mặt với nhau ăn cơm, trên bàn ăn có vẻ phá lệ an tĩnh. Bọn họ không ai chủ động mở miệng. Đậu Tranh là không rõ Cố Khái Đường đang suy nghĩ gì, còn Cố Khái Đường thì sao, hắn muốn hỏi nhiều lắm, nhưng sợ chạm vào tổn thương của Đậu Tranh, vậy nên vẫn nhịn không hỏi.
Cố Khái Đường ăn xong cơm tối liền phải chạy đến trường học. Hắn đứng ở chỗ huyền quan nói với Đậu Tranh: “Buổi tối anh về trễ, không cần chờ anh.”
Đậu Tranh tựa lên tường, “Ừ” một tiếng, biểu tình mệt mỏi.
Cố Khái Đường mang giày, lúc mở cửa thì Đậu Tranh mở miệng hỏi: “Mấy giờ anh về?”
“...” Cố Khái Đường nói: “Sớm nhất là mười giờ, không thể sớm hơn được.”
Đậu Tranh nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới sáu giờ, bọn họ hơn bốn tiếng không được nhìn thấy đối phương... Y há miệng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Cố Khái Đường đợi y một hồi, thấy y không có vẻ gì, liền cầm ba lô lên. Động tác của hắn so với ngày thường chậm chạp hơn rất nhiều, tốc độ tuyệt đối dưới tiêu chuẩn bình thường, cũng không biết đang do dự cái gì.
Cố Khái Đường thoạt nhìn phi thường bình tĩnh, nhưng tim vẫn đậ rất nhanh. Đúng vậy, hơn hai mươi năm cuộc đời đột nhiên có thêm hai thân nhân, hai người kia sẽ giống như ba mẹ, em gái, làm bạn với hắn suốt đời.
Chỉ cần lại đi một bước, hắn có thể ra khỏi căn nhà này. Cố Khái Đường phải lập tức tức quyết định, bởi vì hắn sắp trễ rồi.
Cố Khái Đường chưa bao giờ tới muộn. Hắn là một người cực kỳ tuân thủ giờ giấc.
Nhưng một bước này vô luận thế nào cũng không muốn bước ra. Cố Khái Đường quay đầu nhìn Đậu Tranh, chỉ thấy khi hắn vừa quay lại, Đậu Tranh đột nhiên đứng thẳng lưng, biểu tình mong đợi.
Cố Khái Đường không nhịn được, hắn lùi lại một bước, kéo tay Đậu Tranh, kéo y vào trong ngực mình, nhìn chân Đậu Tranh, Cố Khái Đường băn khoăn: “Em còn đau không.”
“Không có đau gì hết,“ Đậu Tranh thoáng cái đã hiểu, y lên tiếng, “Em muốn theo anh đến trường.”
Cố Khái Đường cũng nghỉ như thế, mặc dù rất xin lỗi, không thể ân cần săn sóc hơn, để Đậu Tranh ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng so với tâm tình áy náy, Cố Khái Đường càng hy vọng có thể cùng Đậu Tranh ở chung một chỗ.
Cố Khái Đường nói: “Vậy thay quần áo nhanh chút.”
Đậu Tranh thoáng cái nhảy dựng lên: “Được, anh chờ em, lập tức xong.”
Đậu Tranh mặc quần áo rất nhanh, không đến một phút đồng hồ đã thu thập xong. Cố Khái Đường lấy khăn quàng cổ trên kệ, hai người giống như học sinh tiểu học dắt tay nhau.
Mãi cho đến vào thang máy cũng chưa từng buông ra.
Cố Khái Đường nói: “Anh không lái xe, nên chỉ có thể đón xe, xin lỗi.”
“Không sao,“ Đậu Tranh nói, “Cho dù là chạy đến em cũng vui.”
“...” Cố Khái Đường nắm lấy tay Đậu Tranh chặc hơn chút nữa, đi qua tiểu khi, đến trạm xe tối om không đèn đường, Cố Khái Đường ôm Đậu Tranh, chắn đi gió rét lạnh thấu xương.
Bởi vì nơi này là chỗ công cộng, tim Đậu Tranh nhảy lên như muốn vọt ra khỏi cổ, y thoải mái nghĩ sẽ không ai nhìn thấy, Đậu Tranh mơ hồ nói với Cố Khái Đường: “...Thật là lạnh.”
Rõ ràng sắp vào tháng năm.
Miệng Đậu Tranh nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ, y tuyệt đối không lạnh.
Tới trường học chỉ cón mười phút là đến giờ họp, Cố Khái Đường để Đậu Tranh vào phòng nghỉ công cộng, căn dặn y không nên đụng vào đồ cửa người khác, còn nói cho y biết mật khẩu wifi. Làm xong hết thảy, Cố Khái Đường lại vội vã chạy tới phòng họp, cũng chỉ có thời gian không đến một phút đồng hồ chuẩn bị.
Nghe được thanh âm đẩy cửa của Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên kinh ngạc lấy mắt kiếng xuống, thấy rõ người tới, hỏi: “Tiểu Cố, sao lại vội vội vàng vàng như thế.”
Cố Khái Đường đi về hướng đạo sư, ngồi xuống mới đáp: “Thầy ơi, người nhà em tới.”
“Ở trường?”
“Đúng vậy ạ.”
“Trễ như vậy, có chỗ ở chưa?” Lưu Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, nói, “hôm nay thầy không ở trường, hay là tới phòng thầy ở một đêm.”
Cố Khái Đường khoát khoát tay, nói: “Không sao ạ... em cùng y sẽ về nhà.”
Lưu Hạo Nhiên gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Lần họp này Cố Khái Đường là người đầu tiên phát biểu, bài phát biểu đã được chuẩn bị từ rất sớm, Cố Khái Đường chỉnh sửa lại mạch ý một chút, sau khi nói xong liền phát hiện mình rất khó để lại tập trung tinh thần.
Hội nghị kế tiếp như thế nào hắn cũng nghe không lọt, trong đầu tất cả đều là Đậu Tranh và Tiểu Dã. Cố Khái Đường kinh ngạc phát hiện mình bây giờ rất muốn ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Dã, cũng có thể nghe một chút thanh âm của bé con.
Đáng lo chính là sáng sớm hôm nay, Cố Khái Đường phát hiện con bọ Quả Đông kia đã chết, nếu như Tiểu Dã trở về phát hiện ra nó không còn, nhất định sẽ khóc.
Trước kia Cố Khái Đường nhìn thấy Tiểu Dã khóc, xấu hổ chính là hắn luôn luôn cảm thấy Tiểu Dã khóc lên rất đáng yêu, nhìn một hồi, sau đó lại nói cho bé con biết con trai sau này không được khóc.
Đại khái là vì đâm thủng tầng quan hệ này, Cố Khái Đường vừa nghĩ tới việc khiến Tiểu Dã khóc đã cảm thấy rất xót xa, cho dù Tiểu Dã cố ý làm nũng, Cố Khái Đường cũng không muốn thấy bé con khóc.
Nghĩ tới đây, Cố Khái Đường lại dùng bít đâm đâm trên giấy, lưu lại một trang ký tự vô nghĩa, nhẹ giọng thở dài.
Cố Khái Đường nghĩ tới hội nghị dài đến tưởng chừng như không chấm dứt này, càng nghĩ thời gian lại càng lâu, hắn càng nhìn ký nội tâm mình.
Cố Khái Đường nghĩ tâm tình của mình có thể nói là hết sức sung sướng, giống như mỗi một người cha tiếng vào phòng sinh ôm lấy đứa trẻ vừa mới ra đời, hạnh phúc và thỏa mãn trong lòng không thể nào nói ra hết được.
Bằng không tim hắn sẽ không dập rộn lên, sẽ không cố gắng thế nào cũng chẳng có biện pháp tập trung tinh thần.
Cố Khái Đường thậm chí còn nghĩ đến việc trốn khỏi phòng hồi nghị, đến một nơi gần Đậu Tranh hơn. Đây không phải là suy nghĩ của một người bình tĩnh có thể nghĩ ra, nhưng cái ý nghĩ này vừa xuất hiện liền giống như gió xuân thổi qua cỏ dại rậm rạp sinh trưởng trước mặt Cố Khái Đường.
Ở giữa sự nhẫn nại giãy dụa cấp thiết, Cố Khái Đường cơ hồ là nhìn chằm chằm đồng hồ. Mười giờ rưỡi, tan họp, hắn nhịn một chút không là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, chào hỏi Lưu Hạo Nhiên vài câu mới vội vã đi ra.
Lưu Hạo Nhiên nhìn bóng lưng Cố Khái Đường, lẩm bẩm: “Xem ra tin tốt lành của Tiểu Cố cũng không còn xa.”
Nghiên cứu sinh bên cạnh hỏi: “Sao ạ?”
“Thành gia a.” Lưu Hạo Nhiên cười nói.
Đêm đã khuya, tòa nhà giảng dạy chỉ có lác đác vài ngọn đèn sáng rỡ, trống rỗng.
Cố Khái Đường bước ra, lo lắng Đậu Tranh sẽ không chờ nổi.
Nhưng hắn không ngờ tới chưa phòng nghỉ, vừa mở cửa phòng họp ra đã bị người ta túm lấy tay.
Cố Khái Đường quay đầu lại, đã nhìn thấy Đậu Tranh đứng bên tường, cười hì hì nhìn mình.
Tay y cầm lấy tay hắn thật lạnh, Cố Khái Đường không có cách nào chất vấn y tại sao không ở phòng nghỉ ngồi đợi lại chạy tới đây hứng gió, bởi vì nơi này có nhiều bạn học, không có cách nào nói được, cho nên Cố Khái Đường kéo Đậu Tranh lên lầu.
Tiếng ồn ào tan họp ngày càng xa, Cố Khái Đường kéo Đậu Tranh tới một phòng học nhỏ, may mắn cửa không khóa.
Trong phòng học một mảnh đen kịt, lại không ai do dự, hai người cấp tốc đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Vừa chốt xong, Cố Khái Đường lấy tay đè lại sau gáy Đậu Tranh, vội vàng hôn y.
Mới chia xa mấy tiếng, nhưng đối với đôi tình nhân đang trong tình yêu nồng nhiệt mà nói một giây dài như một năm.
Đậu Tranh hô hấp dồn dập, nhiệt tình đáp lại, chân y không tự chủ cọ lên người Cố Khái Đường, mặc dù tối hôm qua y bắn ra rất nhiều lần, đến cuối cùng còn bị khoái cảm khiến cho gần như hỏng mất, thậm chí yếu đuối van xin Cố Khái Đường không nên đụng vào y nữa. Nhưng ngay bây giờ Đậu Tranh vẫn là rất nhanh đã cương cứng, thành thực bày tỏ khát vọng của mình với Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ cùng một người ở phòng học làm chuyện như vậy, hắn lo mười một giờ sẽ có người đến kiểm tra vệ sinh, vừa hôn môi Đậu Tranh, vừa lo nghĩ vấn đề thời gian.
Cố Khái Đường coi đây là lý do khiến cho cánh tay mình run rẩy, mặc dù đây cũng không phải lý do thích hợp cho lắm. Hắn một lần lại một lần vuốt ve tóc Đậu Tranh, vuốt lọn tóc xoăn mềm mại về phía sau vành tai nóng hổi. Đậu Tranh từ từ nhắm hai mắt, đưa lưỡi liếm vào trong khoang miệng Cố Khái Đường, chú tâm nhận lấy âu yếm của người yêu.
“Đậu Tranh...”
Động tác hôn môi quá mức kịch liệt, cho dù rời ra cùng rất nhanh dán vào, Cố Khái Đường có lời muốn nói với y, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Về sau hắn cũng không khống chế được, nâng mông Đậu Tranh, đặt y lên bàn học, thiếu chút nữa đã xả quần Đậu Tranh. Nếu không phải Cố Khái Đường đau khổ bảo trì lý trí, lại còn bị Đậu Tranh một bên không biết sống chết châm ngòi thổi gió, hai người đêm nay đừng nghĩ đi ra khỏi trường.
Cố Khái Đường khe khẽ thở dài, trấn an mà vuốt ve cổ Đậu Tranh, nói: “Đợi chút nữa... Giờ không đi ra là sẽ khóa cửa mất.”
Đậu Tranh thở hổn hển: “Mấy... mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ kém mười.” Cố Khái Đường thả tay xuống, dưới ngọn đèn yếu ớt, chăm chú nhìn Đậu Tranh.
Hắn chậm rãi nghiêng người, cái trán chạm vào trán Đậu Tranh.
Đậu Tranh “Ừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Cố Khái Đường nhìn khuôn mặt của đối phương, dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đậu Tranh, xin lỗi.”
Đậu Tranh sửng sốt, mở mắt ra, hỏi: “Cái gì?”
“Anh sau khi biết Tiểu Dã là con trai mình, chưa từng nói cho em biết anh biết ơn em đến nhường nào.”
Thân thể Đậu Tranh cứng đờ, y ngừng thở, một lát sau nói: “Không sao cả. Em chỉ là... sợ anh coi em là quái nhân.”
Cố Khái Đường nói: “.... Chỉ cần là em, anh đều muốn.”
“Nói cũng đúng, cho dù anh ghét bỏ em, em cũng sẽ không buông tay ra.”
“... Huống chi em tốt như thế, Tiểu Dã tốt như thế...” Đậu Tranh tay không ngừng run rẩy, hắn không thể làm gì khác hơn là dùng tay phải ấn lấy tay trái, nói: “Cảm ơn em vẫn thích anh.”
Đậu Tranh đã không còn tâm tư nói với hắn những chuyện này, y thúc dục: “Không sao không sao, Hải Đường, bảo bối, anh sờ sờ em đi, em nhịn không được...”
Cố Khái Đường nói: “Kiên nhẫn một chút, chúng ta phải đi ra.”
Đậu Tranh nôn nóng rên hừ hừ, vươn tay ôm cổ Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường dịu dàng nhìn y, từng chút từng chút hôn bờ môi y, sau đó ngồi dậy, thu lại nụ cười, biểu tình nghiêm túc nói với Đậu Tranh.
“Đậu Tranh.”
Đậu Tranh “Ừ” một tiếng.
“Anh yêu em.”
“...”
“....”
Đậu Tranh mở to hai mắt, nhìn Cố Khái Đường, vẻ mặt của y ngạc nhiên đến cực điểm, khiến Cố Khái Đường nhịn không được bật cười.
Cố Khái Đường nói: “Kinh ngạc như vậy? Không phải em đã sớm biết sao?”
Đậu Tranh nói: “Thật sao?”
“Ừ.” Cố Khái Đường có chút xấu hổ, hắn vuốt ve mặt Đậu Tranh, nói: “Nếu không anh sẽ không hẹn hò với em.”
“Chỉ tiếc rằng đợi chờ lâu như vậy mới có thể nói ra những lời này”, Cố Khái Đường có chút thương cảm nghĩ.
Lại thấy Đậu Tranh vẻ mặt khiếp sợ, tựa như không dám tin tưởng Cố Khái Đường sẽ nói ra những lời này vậy. Y lẩm bầm: “Nói là như thế, thôi quên đi, cho dù chết cũng đáng giá, Hải Đường, Hải Đường...”
h