Nhưng rất nhanh Đậu Tranh liền phát hiện chỗ không ổn, bởi vì phản ứng của Cố Khái Đường rõ ràng không giống bình thường. Mùa hè, ngày tới sớm, đại khái khoảng năm giờ trong phòng ngủ đã có tia nắng chiếu vào, Đậu Tranh nhìn thấy con ngươi Cố Khái Đường vừa đen vừa tối, mê man khuếch tán, bên tai là tiếng thở dốc ồ ồ.
Nhiệt độ cơ thể Cố Khái Đường giống như là muốn thiêu cháy, đường cong trên bắp tay phá lệ rõ ràng, Đậu Tranh cảm thấy kỳ quái, y đang bị Cố Khái Đường gắt gao đè dưới thân, hai gò má dán vào ga giường, Đậu Tranh khó khăn nghiêng đầu qua chỗ khác, sau đó bị Cố Khái Đường kéo lấy hông, lật người lên.
Tình huống của Đậu Tranh cũng không khá hơn Cố Khái Đường, cả người y ướt đẫm, giống như mới vớt ra từ trong nước, căn phòng đóng chặt tràn ngập mùi mồ hô và tinh dịch, hai đầu gối Đậu Tranh đều phát run, lúc bị xoay người lại thì căn bản không có biện phá kháng cự.
Y cũng không muốn giãy dụa, ngoài cửa sổ một tia nắng hoàn chỉnh chiếu vào trên giường, Đậu Tranh thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng, y ngửa đầu, dùng cánh tay cũng ẩm ướt nóng bỏng ôm lấy cổ Cố Khái Đường, đem Cố Khái Đường kéo vào trong lòng, lực đạo rất lớn, giống như muốn khảm hắn vào thân thể mình vậy.
Đồng thời khi ôm lấy Cố Khái Đường, Đậu Tranh cũng không nhịn được bắn ra, thân thể y căng thẳng, môi run rẩy, tìm kiếm lỗ tai Cố Khái Đường, thở không nổi lại đứt quãng nói: “Hải Đường... Tôi... Tôi... Cậu...”
Mây tan mưa tạnh, Đậu Tranh tình trạng cạn kiệt sức lực nằm trên giường, trái tim không thể bình tĩnh trở lại, nhiệt độ cơ thể cũng không thấp xuống.
Y sợ người nhà họ Cố đột nhiên trở về, cũng lo lắng Cố Khái Đường sẽ tỉnh lại, Cố Khái Đường kéo thân thể, lúc cầm giấy vệ sinh lau phía dưới thì thấy vết máu.
Trách không được lại đau đến thế, Đậu Tranh nhẹ nhàng hít khí, y khập khiễng xuống giường, lung tung mặc lại quần áo, bắt đầu thu thập tàn cục.
Đem những thứ lúc kích tình đụng rớt để lại chỗ cũ, lau đi dịch thể có thể bị người khác phát hiện, sau đó Đậu Tranh lại dùng khăn lau bụng dưới và hạ thể của Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đã không còn mùi rượu rõ ràng như trước, Đậu Tranh quỳ gối bên giường, không rầm rầm giống như lúc này thu dọn gian phòng, y nhẹ nhàng giúp Cố Khái Đường lau người, dùng ngón tay vuốt lại tóc của hắn.
Chỗ sâu nhất trong cơ thể và trái tim mơ hồ vẫn còn đau đớn, nhưng nhìn Cố Khái Đường, Đậu Tranh cảm thấy loại ý nghĩ muốn yêu thương liền thế nào cũng không giấu được.
Động tác của Đậu Tranh trở nên rất chậm rãi, y nằm bên người Cố Khái Đường, nhìn lông mi của hắn, nói: “....Khi cậu tỉnh dậy, đến tìm tôi có được không?”
Cố Khái Đường hô hấp đều đặn, đương nhiên không phản ứng lại.
“Mà thôi,“ Đậu Tranh rũ mắt xuống, nói: “Chờ tôi tới tìm cậu vậy.”
Từ nhà Cố Khái Đường đi ra Đậu Tranh mới phát hiện trời đang mưa, trách không được trong phòng một mảnh u ám như thế, nhưng y không mang dù, đành đội mưa chạy ra.
Đã quen nên cũng không quá đau đớn, ít nhất vẫn đi đứng bình thường, Đậu Tranh toàn thân ướt đẫm đứng nơi trạm đón xe, cảm giác mình như vậy có thể sẽ không có xe taxi nào chịu chở, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành gọi điện thoại cho Mẫn Mẫn.
“Alo,“ không đợi Mẫn Mẫn nói chuyện, Đậu Tranh liền hỏi: “Tôi tới nhà cậu ngủ một đêm được không?”
Ba mẹ Mẫn Mẫn ly hôn, bình thường một mình ở tại một căn nhà gần trường, mặc dù Mẫn Mẫn là con gái, có thể có chút bất tiện, nhưng Đậu Tranh từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ coi cô là con gái, cho nên cũng chẳng sao.
Mẫn Mẫn bung dù đi đón y, thấy vẻ mặt y tái nhợt, môi khô nứt, cả kinh sau đó gật đầu: “Cậu bị Hải Đường đánh hả?”
Đậu Tranh hỏi: “Cậu nói gì vậy?”
“Tội nhiệp, tội nghiệp, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Mẫn Mẫn nhón chân vỗ vỗ vai Đậu Tranh, “Dù sao Hải Đường thoạt nhìn vẫn là thích con gái, bất quá, cơ hội tốt như thế mà...”
Biểu tình Đậu Tranh bỗng dưng thay đổi, y hỏi: “Cơ hội tốt gì?”
Mẫn Mẫn thấy Đậu Tranh biểu tình nghiêm túc, “di” một tiếng, cười nói: “Giả vờ gì nữa? Chuyện cậu thích Hải Đường cho là tôi còn chưa biết sao?”