Bé Con Thân Ái

Chương 8: Chương 8




Cố Khái Đường không về nhà, nhưng nghe lời mẹ, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Đậu Tranh, hỏi y có cần gì không?

Mẹ Cố dùng ngôn từ khẩn thiết nói với Cố Khái Đường: “Nếu cậu thiếu tiền, thì con cứ đưa cho cậu trước. Dưới một ngàn tệ thì con cứ đưa, về nhà mẹ sẽ trả lại. Trên một ngàn tệ thì con nói cho mẹ biết...”

Một câu dùng ba từ “thì con”, mẹ Cố vẫn xem Cố Khái Đường như con nít mà đối xử.

Cũng đúng, dù Cố Khái Đường có chủ kiến, tri thức uyên bác, khách quan lãnh tĩnh trước bất cứ ai, trong mắt mẹ hắn vĩnh viễn đều là trẻ con.

Cố Khái Đường lần đầu tiên gọi cho Đậu Tranh, Đậu Tranh một chút chuẩn bị cũng không có, qua nửa ngày mới nhận điện thoại, hỏi: “Hải Đường đấy à?”

Cố Khái Đường “Ừ” một tiếng, Đậu Tranh xác nhận xong liền mừng rỡ, y nói: “Không ngờ cậu lại gọi cho tôi. Điện thoại hình như có chút vấn đề, không nghe tiếng, nếu không phải Tiễu Dã nói nó ở bên kia thì tôi cũng không chú ý.”

Cố Khái Đường nói: “Đây là chế độ yên lặng. Đem đổi lại thì được rôi.”

Đậu Tranh hiển nhiên không biết đổi thế nào, nhưng y vẫn nói cho có lệ “Được”, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gọi cho tôi.”

Cố Khái Đường nói: “Tôi hơi lo cậu một mình sẽ lười ăn cơm.”

“...”

“...”

Đậu Tranh nửa ngày không nói chuyện.

Cố Khái Đường cho là mình quá không khách khí, vội vã bổ sung: “Ý của tôi là, tôi sợ cậu không có tiền dùng.”

Đậu Tranh sờ sờ ngực, nói: “Đừng lo lắng, tôi vẫn còn tiền... không nghĩ tới cậu bận rộn như vậy vẫn nhớ đến tôi.”

Cố Khái Đường ngẩng ra, chậm rãi nói: “Ừ.”

Đậu Tranh lại trầm mặc.

Cố Khái Đường nói: “Cần cái gì, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Đậu Tranh thanh âm có chút khàn khàn, y hắng giọng một cái, nói: “Được... Hải Đường, chừng nào cậu về nhà?”

Cố Khái Đường nói: “Qua một thời gian ngắn nữa.”

Sau đó mỗi lần Đậu Tranh hỏi Cố Khái Đường “Lúc nào trở về?”, Cố Khái Đường đều luôn đáp “Qua một thời gian ngắn nữa“. Đậu Tranh từ mỗi ngày thời gian cô định mong chờ điện thoại từ Cố Khái Đường, trở thành không muốn nghe điện thoại reo.

Bởi vì chỉ cần điện thoại reo, chứng tỏ ngày hôm ấy Cố Khái Đường sẽ không trở về.

Khoảng năm giờ, Đậu Tranh đưa Tiễu Dã về nhà, giúp bé cầm cặp sách nhỏ, hỏi: “Ngày hôm nay được học cái gì?”

Tiễu Dã nói: “Vẽ một chút.”

“Tiễu Dã có vui không?”

Tiễu Dã trầm mặc một hồi, đáp: “Vui ạ. Ba ba, ngày hôm nay có một bạn nhỏ đẩy con, làm con ngã...”

Đậu Tranh vội vàng hỏi: “Ngã ở chỗ nào?”

Tiễu Dã vén quần ngắn lên, nói: “Trên đầu gối.”

Đậu Tranh nhìn kỹ, còn sờ sờ, phát hiện không rách da, quan sát tư thế đi của Tiễu Dã, cũng không thấy có gì, nên nói: “Trẻ con chơi với nhau không tránh được va chạm, về sau con cẩn thận một chút.”

Tiễu Dã há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng thấy ba ba không yên lòng cầm điện thoại di động. Bé biết hôm nay Đậu Tranh lại đang chờ điện thoại của Cố Khái Đường, vì vậy không nói ra miệng.

Quả nhiên, không đầy mấy phút, Cố Khái Đường gọi điện tới. Bên kia hình như vừa tan học, có chút ầm ĩ, Đậu Tranh tiếng nói lớn một chút hỏi: “Hải Đường, hôm nay có về nhà không?”

Cố Khái Đường nói: “Không về được.”

“Thế nhưng,“ Đậu Tranh nói, “...Thế nhưng ngày mai là tết trung thu, ở lại trường học không tốt lắm đâu, vẫn là ở cùng người nhà đi...”

Cố Khái Đường dừng một chút, uyển chuyển nói: “Đúng vậy, cậu. Ngày may là tết Trung thu, vừa lúc mẹ tôi cùng Cố Khái Đường từ Hong Kong trở về. Trường học cho nghỉ, nên tôi đi đón bọn họ... Cậu muốn đi cùng sao?”

Đậu Tranh bừng tỉnh đại ngộ. Tết trung thu đương nhiên muốn cùng người nhà bên nhau, thế nhưng nhà Cố Khái Đường cũng không phải là y, cho nên Cố Khái Đường sao có thể về tiểu khu Minh Châu chứ? Nhà của hắn ở bên chỗ mẹ Cố mà.

“Tôi không đi được,“ Đậu Tranh nói, “Tôi tới sum vầy làm gì.”

Cố Khái Đường mở miệng, do dự một chút, giải thích: “Tôi hôm nay vốn trở về, nhưng sáng mai tám giờ máy bay hạ cánh, từ trường học đến sân bay tương đối gần.”

“Tôi biết rồi,“ biết rõ Cố Khái Đường không nhìn thấy, Đậu Tranh còn không ngừng gật đầu, “Cậu đi đi, thuận buồm xuôi gió.”

“Ừ.”

Tiễu Dã an tĩnh nghe Đậu Tranh nói chuyện. Bé con phát hiện Đậu Tranh hình như có chút không vui, bởi vì sau khi ba ba cúp điện thoại liền dừng lại, khom người bế Tiễu Dã ôm vào lòng.

Thật chặt.

Cố Khái Đường dù có bận thế nào cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của người nhà. Ba Cố Khái Đường vì công việc, quanh năm bôn ba ở nước ngoài, một năm cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.

Cố Khái Mai và mẹ trở về vào tết Trung thu, sáng sớm sáu giờ Cố Khái Đường đã rời giường, tinh thần phấn chấn đi đón người nhà của mình. Kỳ thực trường học đến sân bay chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, Cố Khái Đường đến sớm một giờ đồng hồ, chậm rãi ăn điểm tâm, sau đó mua hai ly cà phê nhiều sữa nhiều đường.

Phỏng chừng hai mẹ con về nhà nhất định uống cà phê, không uống trà, đại khái là thích cà phê vị ngọt hòa sữa. Cố Khái Đường phi thường không lý giải được sở thích của hai người, nhưng nếu hai người thích, Cố Khái Đường yêu cầu duy nhất là phải đi mua, chứ không cần hiểu.

Cố Khái Đường thân thể thon dài đứng đợi ở sân bay, tướng mạo anh tuấn, yên lặng đứng bên đó, quả thực giống như người mẫu. Nếu như xung quanh không có nhiều người như vậy, cũng có thể nói là một loại cảnh đẹp.

Mẹ cố và Cố Khái Mai từ trong đám người ồn ào đi ra, bọn họ nhanh chóng tìm được người đang đứng đợi mình, dù sao Cố Khái Đường vóc dáng cao như vậy, như hạt giữa bầy gà. Nói khó nghe chút, chính là tương phản chân thực.

Cố Khái Đường nhận hành lý trong aty hai mẹ con, hai người nện bước trên giày cao gót, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong lòng rất vui vẻ.

Cố Khái Đường xoa đầu em gái: “Chơi vui sao?”

Cố Khái Mai ôm chầm tay anh hai, nói: “Vui lắm luôn, em mua cho anh rất nhiều đồ ngon đó.”

Nói là mua cho Cố Khái Đường, khẳng định phân nữa đều vào bụng em gái. Cố Khái Đường rất rõ ràng, nhưng cũng không vạch trần, mỉm cười nhìn Cố Khái Mai.

Mẹ Cố nhìn xung quanh, hỏi: “Cậu con tới sao?”

Cố Khái Đường đáp: “Không tới.”

“A...” mẹ Cố có vẻ cực kỳ thất vọng, “Mẹ còn muốn nhìn cháu trai cả một chút.”

Cố Khái Mai có chút hưng phấn: “Em cũng muốn thấy! Anh hai, anh có ảnh chụp của Tiễu Dã không?”

Cố Khái Đường lắc đầu. Điện thoại của hắn có rất nhiều ảnh chụp của người nhà, quả thực không có ảnh của Tiễu Dã. Có lẽ vì thời gian ở chung quá ngắn đi, nên không có cơ hội chụp chung.

Cố Khái Mai thẳng thắn nói: “Nếu không chúng ta qua tiểu khu Minh Châu xem đi!”

Mẹ Cố lên tình thần: “Không sai không sai. Nhà bên kia lớn, có thể qua đêm. Con thấy sao?”

Hai người đều lo lắng Cố Khái Đường sẽ không đồng ý. Nói thế nào đây? Tuy rằng Cố Khái Mai tính bài ngoại rất nặng nề, nhưng Cố Khái Đường còn nặng nề hơn, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

Cố Khái Mai ngoài miệng nói vậy nhưng kỳ thực càng muốn về nhà mình hơn. Đậu Tranh là ai chứ? Nếu là cậu ruột, cùng qua tết Trung thu còn được. Nhưng mà y không phải a, vừa không có quan hệ máu mủ, nhiều năm như vậy không liên lạc, khăng khăng muốn tụ họp, xấu hổ biết bao.

Nhưng Cố Khái Mai biết mẹ muốn gặp Đậu Tranh. Đậu Tranh rời đi mấy năm nay không liên lạc một lần, sống có tốt hay không mẹ Cố hoàn toàn không biết. Bà ngoại ông ngoại lúc sắp qua đời dặn dò mẹ Cố chăm sóc cho Đậu Tranh thật tốt, mẹ Cố là trong lòng có chút áy náy.

Cố Khái Mai làm nũng với Cố Khái Đường: “Đi đi, em cũng muốn xem tiểu khu Minh Châu một chút.”

Cố Khái Đường là điển hình của ăn mềm không ăn cứng, Cố Khái Mai đã sớm nắm rõ tính cách của hắn, mình thường muốn xin tiền tiêu vặt đều giả vờ mềm yêu một chút, hiện tại tình huống cũng không khác biệt lắm.

Vốn tưởng là phải kiên trì năn nỉ một hồi, không nghĩ tới Cố Khái Đường rất vui vẻ đáp ứng: “Được.”

Cố Khái Mai sửng sốt, còn tưởng rằng Cố Khái Đường nhìn thấu ý nguyện của mẹ.

Cố Khái Đường đúng là một đứa con hiếu thuận, nhưng lần này không phải vì mẹ hắn.

Hắn chỉ là nhớ tới thanh âm có chút cô đơn của Đậu Tranh khi nói: “Tôi tới sum vầy làm gì?”

Cố Khái Đường nghĩ, Đậu Tranh mặc dù có con trai, nhưng còn chưa đủ.

Đậu Tranh có thể gần đây mới ly hôn, nên mới có cảm giác cô đơn đến như vậy. Cố Khái Đường nghĩ thế, trên đường trở về, đột nhiên phát hiện chính mình đối với Đậu Tranh không biết nhiều lắm, thậm chí vợ Đậu Tranh là hạng người gì, ly hôn lúc nào cũng không biết.

Tiễu Dã năm nay hơn ba tuổi, mười tháng hoài thai, chắc khoảng bốn năm trước kết hôn. Bốn năm trước, Cố Khái Đường vừa lên đại học, Đậu Tranh rã rời đi chỗ này, một thân một mình trở về quê nhà xa ngàn dặm.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã lấy vợ sinh con... Người hiện đại đối với hôn nhân thật vô trách nhiệm.

Ý nghĩ của Cố Khái Đường mỗi lúc một xa.

Mẹ Cố có chìa khóa chỗ tiểu khu Minh Châu này, nhưng bà sợ tự ý mở cửa có thể sẽ gặp chuyện lúng túng, nên ba người bấm chuông cửa, đứng bên ngoài kiên nhẫn đợi.

Đậu Tranh ở xa hô to: “Ai vậy?”

Mẹ Cố vội vàng trả lời: “Là chị, là chị đây.”

Lời này nói ra như không nói, ba người nói chuyện đều nhỏ nhẹ, không bằng thanh âm vang dội của Đậu Tranh. Cửa bảo vệ cách âm vô cùng tốt, tiếng của mẹ Cố không thể nào truyền qua được.

Cũng bởi vì nguyên nhân này Cố Khái Đường mới không muốn lên tiếng.

Đậu Tranh rất nhanh đã mở cửa, khi nhìn thấy Cố Khái Đường thì đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ bỗng tròn xoe, đen bóng, ngạc nhiên nhìn hắn. Y vội vã nắm chặt cổ tay Cố Khái Đường, giống như là sợ hắn sẽ chạy mất: “Cậu sao lại tới rồi? Đã ăn cơm chưa?”

Hai bên trái phải còn hai người nữa, Đậu Tranh nhưng lại không chú ý tới. Tầm mắt của y hoàn toàn đặt trên người Cố Khái Đường, Đậu Tranh gần một tuần chưa nhìn thấy người này. Ở trong nhà Cố Khái Đường, khắp nơi đều là đồ của hắn, nhưng lại không thấy người đâu, loại cảm giác này thật con mẹ nó khốn nạn.

Mẹ Cố và Cố Khái Mai mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau. Cố Khái Đường bất động thanh sắc nắm lại tay Đậu Tranh, sau đó nhẹ nhàng buông ra, cất lời nói: “Mẹ tôi muốn xem Tiễu Dã, nên tới.”

Nói xong chỉ chỉ hai người đứng bên cạnh mình.

Đậu Tranh lúc này mới chú ý tới hai người, ngẩn ngơ, nói: “... À. Nhanh vào nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.