Học tỷ kéo đứa nhỏ chạy tới, thấy Tiểu Dã khóc đến đau lòng, “Ai u” một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Cố Khái Đường, nói: “Đừng trách Tiểu Dã, bé nói phải đi tìm em. Chúng ta không phải đã nói sẽ cùng đến nhà ăn sao, chị nghĩ em sắp tới đây, sợ bé một mình đi lạc mất nên không đưa bé về bên kia...”
Cố Khái Đường âm thầm thở dài, lắc đầu.
Học tỷ không có số di động của Cố Khái Đường, hơn nữa Tiểu Dã vô cùng nghe lời, bề ngoài đáng yêu, chơi với học tỷ và bé con nhà học tỷ rất vui, cho nên cô mới quên thời gian, cho đến khi nghe phát thanh tìm người mới vội vàng bấm số di động của Cố Khái Đường.
Nếu như để một mình Tiểu Dã đến hội trường, đứng yên ở đó thì có thể rất nhanh đã tìm được người, cũng sẽ không gấp như thế. Đi theo bên người học tỷ tuy rằng an toàn, nhưng ai lại ngờ đến chuyện học tỷ quên liên lạc với Cố Khái Đường trước đâu? Hại người nhà lo lắng đến thế.
Học tỷ biết việc này chính là mình làm sai, thấy Tiểu Dã bị Đậu Tranh dạy dỗ khóc lên, vội vàng bước đến, nói: “Xin lỗi, tôi quên mất phải gọi cho Tiểu Cố...”
Đậu Tranh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Dã, cũng không để ý vị học tỷ kia, lặp lại: “Bảo con đứng đó chờ, con chạy đi đâu?”
Nước mắt Tiểu Dã tí tách rơi trên quần áo, bé con khóc nói: “Con muốn.... đi chơi với chị gái.”
Nhưng thực tế là học tỷ bảo Tiểu Dã đi theo, chỉ là Tiểu Dã sẽ không đem trách nhiệm đổ lên người khác, mới nói như thế.
Giận dữ trên mặt Đậu Tranh càng tăng, nói: “Vậy đi chơi với chị gái đi, đừng về nhà nữa.”
Thanh âm của Tiểu Dã càng lớn hơn, trên mặt đều là nước mắt nước mũi, học tỷ đành ôm bé con vào lòng, vẻ mặt áy náy nói: “Đừng trách đứa nhỏ, là tôi...”
“Không liên quan tới cô.” Đậu Tranh nói, “Buông nó ra.”
Học tỷ vô cùng sửng sốt. Cô vốn định dịu dàng khuyên vài câu, nhưng câu nói kia của Đậu Tranh vô cùng nghiêm khắc, khiến cô không biết phải làm sao. Cô đành quay đầu, giống như cầu cứu mà nhìn Cố Khái Đường.
Trời rất nóng, Tiểu Dã khóc, cả người toàn là mồ hôi, tay bé con không sạch sẽ, lại dùng tay để lau nước mắt, bị nước mắt thấm ướt càng thêm bẩn.
Cố Khái Đường sợ bé con đụng vào mắt, do dự một chút, tiến lên phía trước, quỳ gối ngồi xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Dã.
Thấy Cố Khái Đường đi tới, Đậu Tranh tất nhiên không thể hùng hổ thêm nữa. Y lui về phía sau một nước, cũng không quan tâm trên tường có bao nhiêu đất, dựa lên, để Cố Khái Đường tới quản Tiểu Dã.
Cố Khái Đường không quá muốn dạy dỗ Tiểu Dã cái gì, hắn cảm thấy con nít chạy loạn chính là vì người lớn trong nhà không coi ngó kĩ. Hơn nữa nhìn Tiểu Dã khóc đến đỏ bừng mặt, thở không được, cảm thấy thực sự xót xa. Thế giới của Tiểu Dã chỉ có hắn và Đậu Tranh là gần gũi nhất, bị ba ba dạy dỗ như vậy, đối với đứa nhỏ mà nói khác gì trời sập xuống đâu?
Cố Khái Đường vừa lau mặt cho bé con, vừa nhẹ giọng nói: “Tiểu Dã, đừng khóc.”
Tiểu Dã nào nhịn được, bé con cứ hu hu khóc, tận lực mở to hai mắt, nuốt nước miếng muốn bình tĩnh lại, nhưng cũng không có cách nào, mồ hôi và nước mắt cứ như một dòng suối nhỏ chảy qua trên má.
Cố Khái Đường lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa cái lưng nhỏ run run của bé con.
Cứ như vậy khóc hai ba phút, bé con mới thút thít bình tĩnh lại. Bé con đem mặt chôn vào lòng Cố Khái Đường, vẫn hít khí rơi lệ như thế.
Cố Khái Đường rót một ly nước, đưa tới bên miệng Tiểu Dã, cho bé con uống xong mới nói: “Tiểu Dã đi xin lỗi ba ba đi con.”
Tiểu Dã qua bên đó, đụng đụng vào chân Đậu Tranh, sợ hãi nói: “Xin lỗi ba ba.”
Trái tim Đậu Tranh có chút tê dại, y thở sâu, không nói lời nào.
Tiểu Dã lại khóc, mơ hồ gọi: “Ba ba.”
Đậu Tranh đứng một hồi, khom lưng đem mũ Tiểu Dã nhặt lên, phủi phủi đất, đội lên đầu Tiểu Dã.
Y cố ý lộ ra vẻ hung ác, đưa tay nhéo má Tiểu Dã, mắng: “Lần sau còn chạy loạn, ba ba không cho con đi chơi nữa.”
Tiểu Dã gật đầu, ôm cổ Đậu Tranh, đem khuôn mặt đầy nước mắt cọ lên người y.
Đậu Tranh ôm chặc Tiểu Dã, đưa tay bế bé, kết quả vừa ôm vào y đã nói: “Bảo thúc phụ bế đi, ba ba mệt chết đi được.”
Cố Khái Đường thuận thế tiếp lấy Tiểu Dã. Bởi vì chuyện vừa xảy ra, hắn một chút cũng không còn tâm tư đi ăn nữa, thầm nghĩ mau chút về nhà, liền nói với mẹ Cố: “Chúng ta về nhà trước đã.”
Mẹ Cố xót Tiểu Dã, nhìn thấy bé con bị Đậu Tranh dạy dỗ thành như thế, nhưng ngại thân phận phải giữ mặt mũi cho Đậu Tranh, cũng không tiện nhúng tay, chính là muốn sau khi về nhà chậm rãi khuyên nhủ, vừa nghe lời này liên tục gật đầu.
Cố Khái Đường liền đi xem Đậu Tranh, hỏi: “Thế nào rồi?”
Đậu Tranh còn dựa lên tường, không hé răng.
Cố Khái Đường nhíu mày, đem Tiểu Dã đưa cho mẹ Cố, ý bảo bọn họ đi trước, sau đó chính mình quay trở lại canteen, tiến lên trước hỏi: “Đậu Tranh?”
Đậu Tranh đi tới nắm tay Cố Khái Đường, Cố Khái Đường phát hiện tay y còn run, liền trở tay nắm lấy tay y, nói: “Đừng quá tức giận.”
“Không phải,“ Đậu Tranh thấp giọng nói, “Em hơi mệt.”
Cố Khái Đường ngẩng ra, phát hiện Đậu Tranh quả nhiên sắc mặt tái nhợt. Y vừa mới tức giận thì mặt mày âm trầm đáng sợ, như bây giờ, mới khiến cho người khác cảm thấy không có gì khác.
Nhưng bởi vì ba Cố có bệnh tim, cho nên Cố Khái Đường biết tâm tình kích động có khả năng dẫn tới đột tử, hắn biểu tình ngưng trọng, hỏi: “Ngực có đau không em?”
Đậu Tranh nói: “Không có, chỉ là có chút mệt.”
“Anh chờ em một chút, em...”
Lời còn chưa dứt, liền ôm lấy Đậu Tranh.
“Em không sao,“ Đậu Tranh suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự không thể tức giận nữa.”
Cố Khái Đường nhẹ giọng thở dài, xoa xoa tóc Đậu Tranh, không nói gì.
Đậu Tranh nói: “Tiểu Dã... Kỳ thực em không nên đánh Tiểu Dã.”
Vừa rồi giận bốc lên đầu, không có cách nào suy nghĩ nhiều, nhịn không được đánh bé. Mặc dù chỉ là đánh hai phát trên mông, nhưng Đậu Tranh từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh Tiểu Dã, cho nên hai phát này nhất định dọa đến bé.
Cố Khái Đường nghĩ bản thân Tiểu Dã nhát gan hay xấu hổ, Đậu Tranh ở trước mặt mọi người đánh bé một trận, Tiểu Dã đau lòng biết bao?
Nhưng Cố Khái Đường cũng không muốn trách cứ Đậu Tranh.
Chỉ nghe Đậu Tranh nói: “Tiểu Dã chỉ muốn chơi với người khác. Hải Đường, em... sinh cho Tiểu Dã một đứa em trai...”
Bởi vì lời này của Đậu Tranh rất nhỏ, Cố Khái Đường liền hỏi: “Cái gì?”
Đậu Tranh tiến đến bên tai Cố Khái Đường, nói vài câu.
Trong lòng Cố Khái Đường nóng lên, nhìn Đậu Tranh, nói: “Qua mấy tháng nữa Tiểu Dã khai giảng rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Đậu Tranh rũ mi mắt, không hé răng, biểu tình có chút buồn bã.
Cố Khái Đường nhìn y như vậy, thầm nghĩ bạn bè dù sao cũng không giống người nhà, Đậu Tranh muốn cho Tiểu Dã không cô đơn, cam nguyện dùng thân nam tử... hoài thai một sinh mệnh, thực sự khiến người khác cảm động.
Nhưng Cố Khái Đường vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Đậu Tranh, hắn tự hỏi một lúc. Buổi trưa mặt trời gắt nhất, Cố Khái Đường đưa tay che mát trên đỉnh đầu Đậu Tranh, nói: “Chúng ta hỏi Tiểu Dã trước, rồi hãy bàn chuyện này.”
Đậu Tranh giương mắt nhìn hắn, nói: “Không cần hỏi nữa.”
“...”
“Em có rồi,“ Đậu Tranh thẳng thừng nói, tiến đến bên tai Cố Khái Đường: “Anh thấy thế nào?”
Cố Khái Đường ngạc nhiên kinh hãi: “Cái gì? Khi nào?”
T: