Bé Con Thân Ái

Chương 94: Chương 94




Cố Khái Đường cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện trọng đại trong lòng, cả người thả lỏng không ít. Ngày hôm sau, sáu giờ Cố Khái Đường đã rời giường, chuẩn bị về trường làm việc. Trước khi đi Đậu Tranh gọi hắn về phòng ngủ, Cố Khái Đường còn tưởng Đậu Tranh có việc gì muốn nói với mình, vừa khom lưng đã bị Đậu Tranh ôm cổ.

Đậu Tranh nhìn đồng hồ nói: “Em nghĩ anh ở thêm mười phút nữa cũng không trễ đâu.”

“Anh sợ kẹt xe thôi.”

“Sớm như vậy, không kẹt đâu.” Đậu Tranh nói như thế, vẻ mặt khẩn cầu, phía sau như có chiếc đuôi đang vẩy vẩy.

“...” Cố Khái Đường do dự một chút, chưa kịp từ chối đã bị Đậu Tranh kéo lên giường.

Cố Khái Đường nghiêng người, tránh đè lên Đậu Tranh, chỉ nói: “Cẩn thận một chút, anh chỉ ở lại mười phút thôi đấy.”

Đậu Tranh đương nhiên đồng ý, Cố Khái Đường liền ôm y. Bây giờ còn quá sớm, Đậu Tranh mở mắt không ra, híp mắt lại, tay lại siết chặt Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, tìm từ ngữ thích hợp, dùng giọng thương lượng: “...Chuyện của em, có thể nói cho ba mẹ biết không?”

Đầu óc Đậu Tranh vẫn chưa thanh tỉnh, suy nghĩ một chút mới hiểu được Cố Khái Đường đang nói cái gì, y nói: “Không được, trừ anh và Tiểu Dã ra em không muốn ai biết hết.”

“... Anh chỉ muốn mẹ đến chăm sóc em thôi.”

“Em không cần ai chăm sóc hết.”

Cố Khái Đường than nhẹ một tiếng, nói: “Vậy em đừng đến tiệm xe làm việc nữa.”

“Hả?”

“Em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Cố Khái Đường nói, “Chỗ kia quá mệt mỏi.”

Kỳ thực việc bên kia một chút cũng không mệt, bất quá lời này không cần Cố Khái Đường nói ra, Đậu Tranh cũng muốn hình tượng của mình đứng đắn một chút.

“Anh thật sự muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm hả?” Đậu Tranh nói, chính mình cũng thấy kỳ cục, cười cười nói: “Nhưng mặt em cũng không đủ trắng đâu.”

Cố Khái Đường nói: “Anh...”

Đậu Tranh nói: “Em biết, anh sợ người ta thấy em kỳ quái, cho nên muốn em ở nhà.”

Cố Khái Đường gật đầu.

“Kỳ thực cũng chẳng sao,“ Đậu Tranh nói, “Lúc mang bầu Tiểu Dã, năm tháng cũng chẳng có gì...”

Đậu Tranh cảm giác mình thân nam nhân mang bầu sinh con là chuyện khó có thể mở miệng, cho dù là người thân yêu nhất là Cố Khái Đường cũng không hè hé miệng với hắn quá trình mang bầu Tiểu Dã, lúc này chỉ nói mấy câu liền dừng lại. Trong lòng Đậu Tranh có chút thấp thỏm, sợ Cố Khái Đường ghê tởm.

Cố Khái Đường nói: “Nhưng năm này trời quá nóng, anh sợ em bị cảm nắng mất.”

“Sao lại cảm nắng được...” Đậu Tranh khoát khoát tay, cảm giác mình khẳng định không mỏng manh yếu ớt như vậy.

Cố Khái Đường vừa mở miệng, liền nhắm mắt lại, nghĩ thầm Đậu Tranh nhất định lại lo lắng chuyện tiền bạc. Hắn xoa xoa tóc Đậu Tranh, sau đó nói: “Chờ anh nghỉ hè sẽ có thời gian đi làm, cho nên em không đi cũng được.”

“Anh đi làm? Làm gì?” Không đợi hắn trả lời, Đậu Tranh đã nói, “Đừng đi, em sợ anh bị cảm nắng.”

“Anh ngồi văn phòng làm sao lại cảm nắng?” Cố Khái Đường lắc lắc đầu, nói, “... Anh có một sư huynh mở văn phòng luật sự, anh ấy nói nghỉ hè năm nay có thể tới đó hỗ trợ.”

Đậu Tranh “Ừ” một tiếng, nhưng không muốn đồng ú, y tới Bắc Kinh cũng không phải để Cố Khái Đường nuôi mình. Phụ nữ có thai còn phải đi làm, huống chi y là đàn ông?

Cố Khái Đường còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thời gian đã hết, cũng không nói thêm nữa. Hắn từ trên giường đứng dậy, nói: “Anh đi nhé.”

“...” Đậu Tranh còn muốn dính trên người Cố Khái Đường, không muốn hắn đi học.

Nhưng khi Cố Khái Đường mở cửa, Đậu Tranh liền lớn tiếng gọi: “Hải Đường, em tới trường anh làm bảo vệ, thế nào?”

Cố Khái Đường thầm nghĩ Tiểu Dã còn đang ngủ, em lớn tiếng như thế thực sự là không nên, miệng lại đồng ý một tiếng. Từ trong nhà đi đến trương học, hắn đột nhiên nghĩ, Đậu Tranh thế nào lại đổi sang làm bảo vệ rồi?

Chắc là muốn gặp Cố Khái Đường nhiều hơn đi. Nghĩ tới đây, Cố Khái Đường cười nhẹ.

Sau khi nghiên cứu sinh tốt nghiệp, tòa nhà giảng dạy vắng vẻ không ít, Cố Khái Đường gõ cửa hòng của Lưu Hạo Nhiên, phát hiện ông không

ở trong, liền gọi điện cho ông nhưng cũng không ai nhận. Cố Khái Đường đứng ở cửa đợi năm phút, lại nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã đến giờ làm việc, Lưu Hạo Nhiên vẫn chưa tới, cảm thấy rất kỳ quái.

Cố Khái Đường đành gõ cửa phòng giảng viên bên cạnh, hỏi: “Thầy Lưu không tới ạ?”

Giảng viên kia vẫn còn đang ăn điểm tâm, vội vàng nói: “Ông ấy xin nghỉ bệnh rồi.”

Nói xong, một ngụm sữa đậu này chảy xuống khí quản, giảng viên trẻ tuổi kia nhất thời ho khan, có chút ngượng ngùng quay người đi chỗ khác.

Cố Khái Đường cảm giác lúc này mình hẳn hải cảm ơn rồi đi ra mới phải, nhưng nghĩ đến khi Lưu Hạo Nhiên bị sốt, dáng dấ mỏi mệt, lại rất lo lắng. Chờ giảng viên kia vẻ mặt đỏ bừng xoay người dùng khăn giấy lau miệng xong, Cố Khái Đường mới hỏi: “Khi nào thầy Lưu quay lại ạ?”

“Cái này thầy cũng không biết,“ giảng viên kia nói, “Nhưng thầy biết ông ấy hiện tại đang ở bệnh viện nào, hôm qua cũng thật dọa người, xe cứu thương tới cả trường học...”

“Sao cơ ạ?”

“Em không biết sao?” Giảng viên nói, “Vậy chắc hôm qua em về sớm rồi. Tối hôm qua thầy Lưu đột nhiên ngất xỉu trên bục giảng, cũng không biết là có chuyện gì.”

Cố Khái Đường nghĩ thầm, vậy phải đến thăm ông một chút.

Dựa theo chỉ dẫn của giảng viên trẻ tuổi, Cố Khái Đường đi khỏi trường, sau khi chạy tới nơi, suy nghĩ một chút, hắn mua ít hoa quả ở cổng bệnh viện, sau đó mới vào trong.

Cố Khái Đường sợ đi nhầm phòng bệnh, cho nên đứng tìm một hồi, thấy Sở Vi mới gõ cửa đi vào.

Trong lúc mở cửa, Lưu Hạo Nhiên đang nói chuyện với Sở Vi.

“Em về trường nhanh đi, chút chuyện nhỏ này em ở lại làm gì? Hả? Mau đi đi.”

Nghe vậy Sở Vi cũng định đi, Cố Khái Đường mang theo giỏ táo để trên bàn, nói: “Thưa thầy, thưa cô.”

Người phụ nữ thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng vóc người có chút mập mạ “Ai” một tiếng, tiến đến tìm ghế cho Cố Khái Đường, oán giận nói: “Học sinh tới thăm ông, ông còn nói nhiều như vậy.”

Lưu Hạo Nhiên không nói nữa, “Hừ” một tiếng, nằm ở trên giường.

Cố Khái Đường bảo sư mẫu không cần để ý đến mình, hắn ngồi xuống, thấy Lưu Hạo Nhiên đang truyền dịch, liền hỏi: “Thầy làm sao vậy ạ?”

Sở Vi gặp Cố Khái Đường thật vui sướng, lúc này giành trả lời trước: “Thầy sốt rồi, hôm qua sốt đến ngất xỉu, là em cõng thầy lên xe cứu thương

đấy.”

Lưu Hạo Nhiên hiển nhiên nghĩ đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, ông nói: “Mấy em đừng ở lại bệnh viện nữa, mau về trường đi, Sở Vi, em không cần lên lớp sao?”

Sở Vi nghĩ thầm có trốn học cũng chẳng sao, nhưng lời này cũng không thể nói ra trước mặt thầy được, cho nên cô đứng lên, trốn sau lưng Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nói: “Đã đến đây em cũng không vội quay về.”

Nghe xong lời này, Lưu Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhắm mặt lại. Động tác che mắt thong thả mà khô khốc, dáng vẻ vô cùng mỏi mệt.

Sư mẫu nhịn không được nói với hai vị học sinh này: “Sớm đã bảo ông ấy đi khám, luôn nói không có thời gian, như thế này cũng tốt.

Cố Khái Đường vừa gật đầu vừa nghĩ Lưu Hạo Nhiên có phải là có chút sợ bệnh viện hay không. Trước kia hắn bị tai nạn hải nằm viện, Lưu Hạo Nhiên gọi vô số cuộc. Lúc đó Cố Khái Đường còn cho rằng ông đang giục mình làm việc, nhưng hiện tại nghĩ lại một chút, khả năng tuyệt không phải như vậy, ông chỉ là muốn biết tình trạng khôi phục của hắn mà thôi, nhưng lại không muốn đến bệnh viện hoặc là không có thời gian, cho nên mới liên tục gọi điện thoại như vậy. Lúc gọi lại không biết nói chuyện gì, cho nên đành nói đến chuyện bài vở.

Sư mẫu đi qua, xách giỏ táo Cố Khái Đường mua, nói với Lưu Hạo Nhiên: “Rửa mấy quả táo, học trò của ông mang đến phải không này...”

Cố Khái Đường mua nhiều táo như vậy, bà cũng nhìn thấy, lúc này lại cố ý nhấn mạnh, khiến Lưu Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng, ông lặng lẽ liếc nhìn vợ mình, lại khiến cho bà cười to.

Sở Vi hỏi: “Thầy khi nào quay về trường ạ?”

Lưu Hạo Nhiên nói: “Mấy ngày nữa. Trong khoảng thời gian thầy nghỉ, để thầy Đoàn hỗ trợ dạy thay, trường học cũng sắp xếp xong rồi. Tiểu Cố em không cần lên lớp, có luận văn muốn thầy xem thì chuyển qua mail cho thầy.

“Dạ.”

Lưu Hạo Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Em định khi nào thì nghỉ?”

Cố Khái Đường nói: “Qua một thời gian nữa ạ.”

Lưu Hạo Nhiên “Ừ” một tiếng, nói: “Nếu như muốn đi thực tập, bên thầy có mấy việc có thể giới thiệu cho em. Chờ em nghỉ rồi thầy sẽ giúp em liên hệ.”

Cố Khái Đường kỳ thực đã sớm liên hệ xong, nhưng cũng không lập tức từ chối ý tốt của Lưu Hạo Nhiên, nên gật đầu.

Hắn thấy ông hai mắt đỏ bừng, không biết vì sao lại có một loại dự cảm xấu, Cố Khái Đường nghĩ lúc này đây... Lưu Hao nhiên nói không chừng sẽ không suông sẻ mà xuất viện.

Loại dự cảm xấu này khiến lòng người trầm xuống, Cố Khái Đường đột nhiên hơi cảm nhận được tâm tình không muốn ở lại bệnh viện của Lưu Hạo Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.