Bé Con Thân Ái

Chương 97: Chương 97




Lời mẹ Cố quả nhiên không sai, ước chừng hai giờ sáng, bà nội Cố Khái Đường muốn đi toilet. Bà đi đứng bất tiện, một thời gian dài đều ở trên giường giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân, nhưng ngày hôm đó nhất định phải xuống giường đi WC.

Cố Khái Mai đành đỡ bà qua đó, sau khi bà trở về giường, hơi thơ đã không còn thông thuận như trước. Bà thở ra thật dài, nhưng một lúc lâu sau cũng không hít vào.

Nhìn thấy loại tình huống này, người nhà đều hiểu, Cố Khái Đường sợ Tiểu Dã sẽ sợ hãi, bảo Đậu Tranh ôm bé đi trước. Khoảng chừng hai tiếng sau, bà lão ngừng hô hấp.

Mặc dù Cố Khái Đường biết Lưu Hạo Nhiên bị bệnh nặng, nhưng hắn vội vã tổ chức lễ tang cho bà nội, bận rộn nửa tháng cũng không có thời gian trờ về Bắc Kinh thăm ông. Có lúc Cố Khái Đường gọi điện thoại co Lưu Hạo Nhiên hỏi thăm tình huống, ông cũng không tiếp. Không chỉ có điện thoại từ Cố Khái Đường, ngay cả lạnh đạo trường gọi hỏi thăm, ông cũng vẫn một mực không nghe, phương diện này mà nói cũng thật là đối xử bình đẳng.

Nửa tháng trôi qua, Cố Khái Đường và người nhà quay trở lại Bắc Kinh. Sau khi đưa ba mẹ và em gái trở về nhà, ba người đi xe trở về tiểu khu Minh Châu. Trong cốp chứa mấy thứ đồ dùng hằng ngày mới mua, nhỏ nhặt linh tinh chứa đầy trong một cái thùng, phải mang về nhà.

Tình trạng của Đậu Tranh ngày càng rõ ràng, Cố Khái Đường chăm sóc y nhiều hơn, nhưng loại săn sóc này khiến Đậu Tranh càng thêm khó chịu. Theo y Cố Khái Đường thì bản thân hắn có thể tự mình bê cái thùng kia lên, Đậu Tranh nói y cũng có thể, hai người vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà mâu thuẩn, sau cùng Đậu Tranh thỏa hiệ, nhưng yêu cầu Cố Khái Đường cho mình bê một phần.

Cố Khái Đường không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt kiên định mà bình tĩnh nhìn y, Đậu Tranh liền đầu hàng nói: “Em sợ anh luôn.”

Y chịu không được nhất chính là khi Cố Khái Đường dùng loại nhãn thần này nhìn mình, vô luận là thời gian trước hay ngay hôm nay, vô luận là khi Đậu Tranh dùng thân phận trưởng bối cùng Cố Khái Đường nói chuyện cao thấ, hay lúc cùng chung hoạn này gắn bó, chỉ cần Cố Khái Đường nhìn y như thế, Đậu Tranh liền chẳng thế nói “không“.

Cố Khái Đường dùng tay nâng thùng, đi tới cửa nhà mới phát hiện mình không còn tay để lấy chìa khóa, liền nói với Đậu Tranh: “Đậu Tranh, lấy chìa khóa mở cửa đi em.”

Đậu Tranh nói: “Em có mang đâu.”

“Lấy của anh đi,“ Cố Khái Đường nói, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho y, “Ở túi này.”

Đậu Tranh “ừ” một tiếng, dùng tay sờ vào túi Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường bình thường sẽ không mang theo những thứ vô dụng, bất luận là ba lô hay ví tiền đều rất chỉnh tề sạch sẽ, lúc này Cố Khái Đường cũng xác định trong túi mình chỉ có mấy cái chìa khóa, hắn nghĩ Đậu Tranh chỉ cần sờ một cái là có thể lấy được.

Nhưng Đậu Tranh sờ soạng nửa ngày, ngón tay còn rất nghiêm túc sờ mó bên trong túi quần Cố Khái Đường, chìa khóa va chạm phát ra âm thanh leng keng.

Cố Khái Đường biết Đậu Tranh là đang cố ý quấy rối, những cũng không tiện mở miệng nhắc nhở, đành bất đắc dĩ nhìn y một cái.

Đậu Tranh đột nhiên muốn trêu đùa, dùng khuỷu tay đẩy đẩy, trực tiếp đè lên tường, sờ bắp đùi hắn, đồng thời vừa làm vừa nói: “A, tìm không ra.”

Lúc bị đẩy Cố Khái Đường mất thăng bằng, thiếu chút nữa làm rơi cái thùng xuống đất, hắn tới gần bên tai Đậu Tranh, nhắc nhở y: “Tiểu Dã ở đây, em đừng nháo.

Đậu Tranh trầm mặc, ngẩng đâu “ba” một tiếng hôn lên mặt Cố Khái Đường, lúc rời đi thuận thế lấy chìa khóa, mở cửa xong, y nói: “Vào đi.”

Tiểu Dã mấy bước ngắn ngủn đi đến, vừa mới vào cửa đã đòi Đậu Tranh bế lên cao.

Đậu Tranh ôm Tiểu Dã nâng lên mấy cái, noi: “Cuối cùng cũng về tới nhà.”

Tiểu Dã không hiểu gì nhìn Đậu Tranh, cũng không biết vì sao ba ba lại hưng phấn như thế.

Cố Khái Đường cùng Đậu Tranh, Tiểu Dã ăn tối ở bên ngoài, đến tối liền đi tới bệnh viện thăm Lưu Hạo Nhiên.

Bác sĩ đã tan ca, cho nên chỉ có Lưu Hạo Nhiên một mình ở trong phòng bệnh.

Lúc Cố Khái Đường mở cửa đi vào, Lưu Hạo Nhiên đang nhắm mắt lại, hai tay của ông đều đang truyền máu, bởi vì mặc trang phục người bệnh rộng thùng thình, cho nên cả người thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.

Gầy đến độ này khiến cho Cố Khái Đường có chút nhớ không được hình tượng cao lớn đứng trên bục giảng của ông.

Ngắn ngủi nửa tháng là có thể giống như thoát thai hoán cốt biến thành như thế. Cố Khái Đường rón rén ngồi bên giường Lưu Hạo Nhiên, không muốn đánh thức ông, nhưng Cố Khái Đường mới ngồi không đến mấy hút, một người phụ nữ chừng ba mươi mấy tuổi cầm bình giữ nhiệt đi vào. Người đó thấy Cố Khái Đường, có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu là...?”

Cố Khái Đường còn chưa lên tiếng, Lưu Hạo Nhiên đã mở mắt ra, nhìn Cố Khái Đường, hỏi: “Tiểu Cố, sao em lại tới đây?”

Cái từ “lại” kia nhấn rất mạnh, hình như có chút ý tứ không nhịn được. Cố Khái Đường chỉ có thể gọi một tiếng “Thầy”, sau đó không biết nói gì thêm nữa.

Thanh âm của Lưu Hạo Nhiên thật ra không thay đổi gì, giảng bài thời gian dài khiến tiếng nói của ông to và rõ ràng, hơn nữa rất có khí thế, vô cùng phấn khích, chỉ nghe thanh âm sẽ không nghĩ ông đang bệnh nặng.

Sau khi giới thiệu đơn giản, Cố Khái Đường biết người phụ nữ kia là bà con của Lưu Hạo Nhiên, đặc biệt tới chăm sóc ông. Vừa rồi cô đi ra ngoài ăn cơm nên mới không gặp Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường hàn huyên cùng Lưu Hạo Nhiên một hồi, nói tới chuyện bài vở, người phụ nữ kia không thể chen lời vào, liền bảo muốn đi ra mua ít đồ.

Chờ người đó đi rồi, Lưu Hạo Nhiên trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Tiểu Cố, em dự tính học lên tiến sĩ sao?”

Cố Khái Đường ngẩn ra, sau đó nói: “Em muốn tiếp tục theo thầy.”

Lưu Hạo Nhiên giơ tay lên, tựa hồ đang làm động tác xua tay, nhưng hai tay ông đều đang truyền máu, đành phải buông xuống. Lưu Hạo Nhiên thở dài, nói: “... Tình huống của thầy có chút không ổn, có lẽ không thể ra viện.”

Cố Khái Đường cau mày, khuyên nhủ: “Thầy đừng suy nghĩ nhiều, đây cũng không phải là bệnh không chữa được, đều không phải đã tìm được người có tủy thích hợp rồi sao?”

Ánh mắt Lưu Hạo Nhiên buồn bã, không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ ói: “Em về sau có muốn tiếp tục theo đuổi ngành này không?”

Cố Khái Đường nhìn bộ dáng lý giải sinh tử của Lưu Hạo Nhiên, đột nhiên mơ hồ có chút phẫn nộ, hắn nói: “Thầy không xuất viện thì em cũng không học lên nữa.”

Lưu Hạo Nhiên giận tím mặt: “Hồ đồ! Nghiên cứu học vấn sao có thể không học tiến sĩ? Em đi ra hỏi người ta xem, có học giả nào không học tiến sĩ?”

Lúc Cố Khái Đường nghiên cứu học vấn rất kiên định ổn trọng, Lưu Hạo Nhiên coi hắn là người nối nghiệp mà bồi dưỡng. Thế nhưng trên thực tế Cố Khái Đường cảm thấy hứng thú với rất nhiều phương diện, nếu không phải vì ngành sinh vật học quá sâu rộng, nói không chừng hắn đã theo ngành đó.

Nhưng mà lúc này cũng không cần hình tượng của mình đối với Lưu Hạo Nhiên nữa, Cố Khái Đường nói: “Nếu như em không gặp được đúng thầy, đó mới là lãng phí thời gian.”

“Điểm ấy thầy cũng có nghĩ tới.” Lưu Hạo Nhiên vội vàng nói, “Khắp thiên hạ thầy cô giáo nhiều như vậy, em còn trẻ tuổi, sợ cái gì?”

Cố Khái Đường trầm mặc, một lát sâu, hắn nói: “Thi tiến sĩ không khó, nhưng hai ba năm đều bị một chuyên đề ràng buộc, liền không có thời gian nghiên cứu những cái khác nữa.”

Nghe xong lời này, Lưu Hạo Nhiên nhịn không được thở dài, ông lắc đầu, cũng không tán thành lời Cố Khái Đường, nhưng hiểu được ý tứ của hắn: “Em đứa trẻ này.... sao cứ thích để tâm những chuyện vụn vặt vậy.”

Cố Khái Đường nói: “Vâng, thưa thầy, mong thầy sớm hồi phục.”

Cố Khái Đường tâm tình nặng nề đi ra khỏi bệnh viện, sau khi về nhà Tiểu Dã vẫn còn chưa ngủ mà ngồi trên đùi Đậu Tranh, ở trong phòng khách viết vời.

Nhìn thấy Cố Khái Đường về nhà, Tiểu Dã từ trên đầu gối Đậu Tranh giãy dụa leo xuống, nói: “Thúc phụ đã về rồi.”

Cố Khái Đường “Ừ” một tiếng, kéo cánh tay Tiểu Dã đã chạy tới bên mình, tâm tình nặng nề cũng bay sạch, hắn hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Tiểu Dã sửng sốt một chút, chưa nghĩ ra phải trả lời thé nào, Cố Khái Đường liền quay đầu nhìn Đậu Tranh, hỏi: “Sao còn chưa đi ngủ?”

Đậu Tranh đứng lên, kéo kéo quần áo, nói: “Đây không phải đang chờ anh về sao. Thầy anh thế nào rồi?”

Cố Khái Đường hàm hồ nói: “Vẫn ổn.” Hắn ôm lấy Tiểu Dã, đi đến phòng tắm, nói: “Anh tắm cho Tiểu Dã, em đi ngủ trước đi.”

Tiểu Dã rõ ràng cũng đã mệt, lúc được Cố Khái Đường dùng vòi sen làm ướt tóc, bé con há miệng ngáp một cái.

Cố Khái Đường sờ sờ tóc bé con, hỏi: “Con với ba ba ở trong phòng khách viết gì vậy?”

Tiểu Dã tuổi nhỏ lại thông tuệ, mặc dù chưa lên tiểu học, đã biết viết không ít chữ hán.

Tiểu Dã mở to đôi mắt trong trẻo, hăng hái bừng bừng nói: “Bọn con đang đặt tên cho em trai ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.