Kết? Kết có nghĩa là gì ấy nhỉ?Não nó bắt đầu hoạt động, liệt kê danh sách những định nghĩa của từ ''kết''.
À à, nó biết rồi, hình như kết có nghĩa là kết hôn, nhưng mà khoan, mới gặp nhau chưa lâu thì làm sao mà kết hôn được? Tụi nó còn quá bé mà?
Không, không đúng rồi. Bà nó thường nói hai người kết hôn với nhau khi họ lớn và phải mến nhau, biết nhường nhịn và yêu thương nhau nữa, đó là chuyện cả đời không thể nói suông được, nên khả năng kết có nghĩa là kết hôn thì hoàn toàn không phải rồi. Vậy thì là gì? Kết bạn hay kết thân?
Cứ thế nó đưa ra lần lượt những định nghĩa, nhưng rồi lại gạt bỏ vì không phù hợp hay quá vô lí. Tất cả chỉ là phỏng đoán, nó không biết được ý nghĩa chính xác của từ ''kết'' là gì, không biết trong từ điển Tiếng Việt có ghi không nhỉ?
Nhìn vào vẻ mặt hoang mang của nó một hồi, Khánh Nam mới kịp nhận ra mình đang dùng từ ngữ không thích hợp đối với một cô bé lúa mới lên thành phố, có vẻ từ đó quá xa vời với nó và là những từ mà nó chưa từng tiếp xúc bao giờ. Nếu nói cho hiểu rõ hơn thì đó là ngôn ngữ của người Trái Đất và nó được xem như là người ngoài hành tinh.
Nam ơi là Nam, nó ngu lắm, có gì thì Nam cứ nói cho rõ vào, cứ dùng mấy từ khó hiểu như thế thì đến tận mấy năm sau có khi nó còn chưa hiểu là Nam nói gì đấy!
''Thôi, để Nam giải thích cho An hiểu. Câu nói lúc nãy của Nam có nghĩa là lần đầu khi gặp An, Nam thấy có thiện cảm với An, trong trường hợp này từ kết có thể tạm dịch là: Cảm thấy có thiện cảm! An hiểu chưa?''
Nghe câu giải thích của Nam xong nó cũng hiểu ra, miệng cười trừ trách bản thân mình quá ngốc. Nam đành giải thích đơn giản như thế cho nó thôi chứ nói sâu xa quá nó cũng không hiểu, xem ra nó nên từ từ rèn luyện thêm vốn từ, không thì sau mỗi câu nói, người đối diện phải giải thích lại một lần cho nó hiểu, không thuận tiện và tốn thời gian lắm.
Nó nên nhớ rằng: Ở quê và ở trên thành phố là hai nơi, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vì thế nó cần thay đổi để hòa nhập!
''À, mà dưới quê An có đi học không, nếu có đi học thì An học lớp mấy?''
''Có, để xem nào, năm nay An lớp...''
Nó giơ hai bàn tay lên, đếm đếm từng ngón, nhìn thấy động tác của nó mà Khánh Nam phì cười, cứ như là một đứa bé đang tập đếm ấy. Nó đếm đến ngón thứ ba bàn tay thứ hai thì dừng lại.
''8, năm nay An lớp 8!''
''Nam cũng lớp 8, An đi học chung với Nam đi, Nam không nói thế nào mẹ Nam cũng bắt An đi học thôi. Trường Nam dạy tốt lắm, còn khoảng hai tuần nữa mới nhập học, chắc là đủ để chuẩn bị hồ sơ nhập học và đi thử đồng phục''
''An cũng được đi học á?''
''Tất nhiên! An ở nhà Nam chứ An không phải là người làm!''
''Vậy là An được đi học thật sao? An mừng quá Nam ơi!''
Nó reo lên không kìm được sự vui mừng. Ôi, nó thấy cảm động làm sao! Nhà cô Hoa vừa tốt với nó này, vừa cho nó ăn ngon mặc đẹp, nó còn được đi học. Công ơn của gia đình cô Hoa nó sẽ khắc cốt ghi tâm không bao giờ quên, nó sẽ ngoan ngoãn và nghe lời cô Hoa hết mực, cố gắng học giỏi để không phụ lòng cô. Nó hứa, hứa, hứa và hứa! Thấy nụ cười tươi rói của nó, lần này Nam là người phải nghệt mặt ra, có cần vui thế không?
''An thích đi học lắm à?''
''Ừ, An thích lắm, vô cùng thích, bà An nói chỉ có đi học mới có thể thành tài chứ đừng có như bà, đang học giữa chừng rồi lại nghỉ, sau này khi già sẽ khổ lắm!''
Nó nói xong, Nam chỉ im lặng.
Đêm đầu tiên ngủ ở nhà của cô Hoa, nó không thể nào ngủ được. Chắc là lạ chỗ nên không quen, nằm trên giường lăn qua lăn lại, chớp chớp mi mắt cho buồn ngủ nhưng vẫn không hề hớn gì, mắt nó cứ mở to, càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được. Trong phòng êm ru, không có tiếng muỗi kêu, cũng chẳng có tiếng lá cây xào xạc, quả thật...Nơi đây hoàn toàn không giống với quê nó.
Kế bên phòng nó, Nam đang chuẩn bị đi ngủ, vừa đặt mình xuống giường, nhắm mắt lại thì nghe được tiếng động lạ, là tiếng thút thít của ai đó, hình như là đang khóc. Mười giờ khuya rồi còn gì, ai mà lại đi khóc vào giờ này?
Hay là...Chắc vui!
Nam khẽ rùng mình, dù là một người không sợ ma nhưng vẫn cảm thấy rờn rợn chứ. Bạn hãy tưởng tượng xem, đang trong phòng một mình, tất cả đều yên tĩnh thì bỗng nhiên nghe tiếng động lạ mà không biết đó là cái gì, nếu bạn không sợ thì bạn là người dũng cảm đấy, nhưng chắc chắn bạn cũng chẳng ngủ được yên giấc đâu.
Chắc chỉ là con chuột nào đó thôi, nhưng mà con chuột này lại biết khóc như người? Chắc là chuột đột biến gen!
Nam nhắm rồi lại mở mắt, cố gắng đánh lừa suy nghĩ của mình rằng mình chỉ là nghe lầm nhưng không được. Rõ ràng là tiếng khóc của một ai đó, không ở đâu xa mà rất rất gần.
Nam bình tĩnh, tự trấn an, lắng nghe thật kĩ tiếng khóc phát ra từ hướng nào...
Tiếng khóc phát ra từ phòng của nó?
Nam liền bước xuống giường rồi đi qua phòng bên cạnh. Càng đến gần thì tiếng khóc nghe càng rõ, tuy không lớn lắm nhưng vẫn nghe được. Nam lấy tay gõ cửa vài cái, bên trong vẫn im lặng, không một câu trả lời.
Tay vặn khóa cửa, Nam bước vào trong phòng rồi hốt hoảng khi thấy nó đang ngồi trên giường, hai tay khoanh lại trên gối, gục mặt khóc.
Vừa thấy nó Nam vừa mừng vừa lo, mừng là vì tiếng khóc của nó chứ không phải là những gì mà Nam đã tưởng tượng, lo là vì không biết nó đang khóc về chuyện gì và bị làm sao.
Nam tiến lại phía giường, leo lên giường ngồi cùng với nó.
''Sao An khóc thế? Nói cho Nam biết được không?''
Câu nói của Nam như đánh vào nỗi đau của nó, nó khóc toán lên, nức nở. Khánh Nam bối rối không biết mình đã làm gì và phải an ủi cho nó như thế nào, nếu nói đúng thì từ lúc sinh ra tới giờ Khánh Nam chưa bao giờ thấy con gái khóc và cũng chẳng biết phải an ủi ra làm sao.
''Thôi thôi, An nín đi, có gì thì nói cho Nam biết nhé, chứ An cứ khóc như thế thì Nam biết chia sẻ với An thế nào?''
Nó vẫn khóc, lời nói của Khánh Nam hoàn toàn không có tác dụng, chẳng ăn nhầm gì với nó. Sao con gái khi khóc lại khó dỗ đến thế nhỉ?
Nguy hiểm, quá nguy hiểm! Đây là ví dụ điển hình và là mức cánh báo tối cao cho những cậu trai nào đó chớ nên chọc cho bọn con gái khóc, đến lúc đấy thì sẽ biết rõ cái gì là ''tra tấn lỗ tai và tinh thần''.
''Tại Nam đối xử không tốt với An à?''
Nó lắc lắc đầu, mặt vẫn gục xuống, không nhìn lên.
''Hay vì An sợ Nam mách lại với mẹ Nam vụ hồi trưa?''
Nam tiếp tục hỏi, nó lại tiếp tục lắc đầu, Khánh Nam cũng lắc đầu theo nó, rốt cuộc nó khóc vì chuyện gì vậy trời? Chỉ có chuyện hồi trưa là khả thi thôi nhưng mà cũng không phải.
''Vậy thì tại sao An lại khóc, An cứ nói đi, nói thì sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn''
Nam hạ giọng, đây là lần đầu tiên Nam lại đối xử với một đứa con gái như thế đấy, chứ bình thường đối với mấy đứa con gái khác thì đừng có mơ nhé, mơ còn chưa thấy mờ mờ.
''An nhớ quê...''
Giọng nó nói nho nhỏ, nghèn nghẹn vì khóc nhiều. Nó thấy nhớ quê quá chừng, không chịu nổi mà bật khóc. Đến bây giờ thì Nam cũng biết nó khóc về chuyện gì, dù gì thì cũng sẽ dễ an ủi hơn.
''Nam biết mà, An cứ nói tiếp đi, Nam nghe!''
''An nhớ mấy đứa nhỏ ở dưới quê, nhớ mấy bạn trong lớp, thế nào khi không có An tụi nó lại thường xuyên cúp tiết mà đi bẻ me cho coi...''
''Nam biết!''
''An nhớ cô Hương, An nhớ cánh đồng, An nhớ mấy cô chú hàng xóm...''
''Nam biết, Nam biết!''
''An nhớ bà!''
Vừa dứt câu, nước mắt nó lại tuôn ra, ào ạt như mưa. Nhìn nó có vẻ đau lòng lắm, Nam cũng đau lòng, cũng phải mà, ai mà chịu đựng được khi thấy nó như thế.
''Nếu An nhớ, An có thể về quê thăm họ mà?''
''Nhưng bà An mất rồi thì làm sao mà An gặp bà được, không còn ai nấu xôi nếp cho An ăn. Không còn ai nhắc nhở An phải đi ngủ sớm, đừng làm việc nhiều. Không còn ai chăm sóc, quan tâm mỗi khi An bị bệnh. Không còn ai nữa...Không còn ai...Hức...hức..''
Tim của Nam như thót lại, nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm, một cô bé nhỏ tuổi như thế mà tại sao lại gánh chịu một việc như thế này? Nam thấy mình còn sung sướng hơn biết là bao nhiêu. Thì ra nó lên ở nhà Nam là vì lí do này, nhưng sao không nghe nó nhắc đến ba mẹ?
Không biết tại bị những giọt nước mắt của nó làm cho mềm lòng hay không nhưng Nam đã đưa ra một câu nói hết sức là anh hùng:
''An không còn bà nhưng mà An còn Nam!''
Giọng nói vừa dõng dạc, vừa có sức quyết định tối cao. Lời nói một khi đã nói ra thì không thể lấy lại được. Lúc này thì nó đã ngẩn mặt lên nhìn Khánh Nam rồi, mắt tròn xoe, long lanh như một con cún con. Nam tự nhiên sững người, Nam vừa nói cái gì thế này?
''Nam...''
''À à, ý của Nam là An còn có cô Hương, mẹ Nam và Nam nữa, An không cô đơn, thế nên An đừng buồn nữa, bà An ở trên thiên đàng vẫn đang dõi theo An đấy thôi, nếu An còn khóc nữa thì bà An sẽ đau lòng lắm, không yên tâm được đâu. Thôi, An ngoan, An nín nhé! Rồi từ từ An sẽ quen dần thôi!''
Từng câu, từng chữ của Khánh Nam đều đi vào lòng nó, như một liều thuốc thần, nó lúc nãy còn khóc bù lu bù loa mà sau khi nghe câu nói của Khánh Nam thì im hẳn.
Câu nói của Nam hết sức là thuyết phục. Nó thấy Nam nói đúng, nó không phải chỉ sống cho riêng mình mà được phép suy nghĩ một cách ích kỉ, nó phải sống tốt để mọi người được yên lòng nữa chứ!
Nam ơi, bây giờ Nam là lẽ sống của đời nó rồi!
Thấy nó không còn khóc nữa, Nam liền thở phào, Nam không ngờ mình có thể an ủi nó một cách thành công mĩ mãn đến thế đâu, ngay cả Nam còn không tin được luôn cơ mà. Nam tự hào quá là tự hào.
Nam liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay thì thấy đã mười giờ rưỡi rồi, không còn sớm nữa nên cả hai phải đi ngủ.
''Thôi, Nam về phòng đây, An ngủ đi, đừng khóc nữa đấy''
Nam dìu nó nằm xuống, đắp chăn cho nó rồi mới đi ra khỏi phòng. Vừa khóc xong nên nó cũng thấm mệt, liền ngủ thiếp đi.
Trong mơ, nó thấy bà, ,thấy cô Hương đang cười nhìn nó, thấy nó đang cùng Nam đi về quê chơi, được cười toe toét với tụi nhỏ, được đi thả diều, được ăn me chấm muối...Rồi sẽ không còn là mơ đâu, nó chắc thế!
Năm giờ sáng, nó giật mình thức dậy. Theo thói quen cũ nên nó thức sớm, nhưng nhận ra cuộc sống của nó không giống như lúc trước, bây giờ mà nó thức sớm cũng đâu có làm được việc gì nên nằm trên giường thêm một chút nữa rồi mới đi xuống lầu.
Lúc này mọi người hầu như cũng thức cả rồi, kể cả Nam, tuy con nhà giàu nhưng chẳng có ngủ nướng đâu nha, Nam đã thức dậy từ sớm rồi, có khi còn thức sớm hơn cả nó ấy chứ.
Thấy nó, cô Hoa liền hỏi:
''Sao con thức sớm thế, không ngủ thêm một chút nữa đi, trời còn sớm mà?''
''Dạ, ở dưới quê con thức sớm quen rồi, ngủ thêm nữa cũng không được!''
''Vậy thì con ngồi vào bàn chung với Nam đi, để cô kêu dì Thu đem đồ ăn sáng ra cho hai đứa''
''Dạ!''
Nó ngồi vào bàn, Nam với nó nhìn nhau rồi cười. Mắt nó cũng bớt sưng rồi, chỉ còn hơi đỏ một tí, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy. Dì Thu từ trong bếp đi ra đem cho hai đứa hai phần ăn. Buổi sáng ở dưới quê của nó là một củ khoai lang nướng, nhà nào giàu giàu thì được ổ bánh mì thịt. Còn buổi sáng trên đây đa số đều gồm một ổ bánh mì, một ly sữa tươi hoặc một tô phở, đầy đủ chất dinh dưỡng luôn. Bởi vậy người thành phố người nào người nấy đều nõn nõn nà nà, có ai bị suy dinh dưỡng đâu.
''An ăn đi, rồi lên phòng thay đồ, Nam chở An đi thử đồng phục!''
''Phụt!''
Nó đang ăn mà xém sặc, Khánh Nam chở nó đi thử đồng phục á? Không phải là cô Hoa à?
''Cháu thấy lạ cũng phải, Khánh Nam chỉ tự đi mua đồ thôi, cô chọn đồ là thằng bé chê liền, nói là không vừa ý. Hôm nay cô cũng định chở cháu đi thử đồng phục nhưng thằng bé nhất quyết không cho, nói là sẵn tiện chở cháu đi tham qua trường luôn. Cháu yên tâm đi, khiếu thẩm mỹ của thằng bé tốt lắm, đừng lo''
À, thì ra là thế. Nó ăn xong rồi đi lên phòng thay đồ, đi xuống thì đã thấy Nam lấy chiếc xe đạp điện ra rồi, chỉ chờ nó đặt cái mông lên yên là phi đi thôi. Nam đưa cho nó cái nón bảo hiểm, nó ngồi lên yên sau rồi vọt đi.
Nhà Nam không xa so với trường cho là mấy, một thoáng cái đã tới trường. Nam dắt nó lại phòng thử đồ rồi ngồi ở ngoài chờ. Việc bắt nó ngồi trên xe lớn và việc bắt nó mặc bộ đồng phục của trường đều khiến nó khốn khổ như nhau. Trường trên đây phải mặc đồng phục, đặc biệt là nữ phải mặc cái quần không đáy (đến sau này nó mới biết đó là cái váy), muốn nó mặc cái váy đó vào sao? Trời ơi, chắc nó chết quá!
Nó vật vã trong phòng thử đồ, cố gắng mặc cho được chiếc váy vào rồi ở trong đấy luôn, xấu hổ không dám ra, cho đến khi cô phụ trách ở phòng thử đồ kêu nó ra nó mới chịu ra. Nam nhìn nó từ trên xuống dưới, xoay người nó một vòng, nhìn nó một lúc mà không nói gì.
''Nhìn kì quá phải không Nam?''
''Không, Nam thấy dễ thương mà, An mặc rất hợp á, Nam nói thật''
''Nhưng An vẫn thấy kì, hay người ta mặc váy nhưng An mặc quần giống con trai được không? Chứ mặc cái này khó chịu quá!''
''Không được, quy định trường là như vậy rồi, An ráng nhé!''
Haiz, nó biết làm sao giờ, đành an chịu chấp nhận thôi. Trường gì mà rắc rối quá không biết, đi học thì cần gì đồng phục cơ chứ. Đợi đến khi nó được làm hiệu trưởng trường này nó nhất định sẽ không ép học sinh phải mặc đồng phục, cho mặc đồ tự do luôn. Nhưng mà đó là chuyện của sau này, hiện tại nó chỉ là một con nhóc chân đầy phèn thôi, ước mơ ấy còn xa ơi xa. Ở dưới quê chỉ cần mặc áo bà ba, mang dép lào đi học là xong, có phải dễ chịu hơn không, mặc váy thì làm sao mà nhảy nhót được nữa? À mà cũng phải, con gái thành phố người ta nhu mì lắm, chứ ai mà như mấy đứa con gái hột mít ở dưới quê, chẳng động đến được cái chữ dịu dàng. Chội lon nè, chạy kẹo nè, đến cả đấu vật cũng có luôn, có cái trò gì mà tụi nó không chơi. Con trai á? Tụi nó chấp tất! Chẳng khè thằng nào luôn cơ!