Hắn thở một hơi nhẹ nhõm, ngoài mặt trông vô cảm như thế nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng bé con cũng chịu gọi là anh rồi, vậy cả hai có thể sửa lại cách xưng hô ngọt ngào hơn không nhỉ?
Thư Nghiên nói xong liền đỏ mặt, với ánh nhìn chằm chằm đầy thâm tình của hắn thì cô thực sự không biết giấu mặt đi đâu. Hắn tiến tới gần gương mặt nhỏ ấy nhưng vẫn không vội nói lời gì, biểu hiện đáng yêu như thế làm hắn muốn trêu cô thêm một chút.
Đó thực sự là một điều cám dỗ, kích thích rất lớn!
Thư Nghiên hoang mang chớp mắt, cô kéo chăn che mặt mình đi. Sao tự nhiên hắn lại nhìn cô như thế, mặt cô có dính gì sao?
“Sao lại che mặt? Chú Trì cũng có điều muốn nói với em.”
Nghiên Trì đưa tay kéo tấm chăn che mặt cô xuống, gương mặt ửng hồng đáng yêu lại lộ ra.
“Anh yêu em.”
Cảnh tượng này rất may là không ai nhìn thấy, nếu không, bị ám ảnh cả đời mất thôi!
Vô thức đôi đồng tử cứ dán chặt vào bờ môi đỏ của hắn, nó đang vẫy tay cô đầy khiêu gợi...
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc này làm hắn có chút khó hiểu, nhưng câu nói sau đó của cô mới khiến hắn ngạc nhiên.
“Em có thể hôn anh không?”
Được, được chứ, tất nhiên là được, cô muốn làm gì cũng được!
Bé con của hắn lại chủ động như vậy ư?
“Sao em lại hỏi anh trong khi cho dù em có làm gì thì anh cũng sẽ không từ chối?”
Nếu cô đồng ý thì hắn tình nguyện hiến dâng cả cơ thể này cho Triệu Thư Nghiên cô luôn.
Nghe câu trả lời ấy, Thư Nghiên nhỏm người dậy vụng về hôn vào môi hắn. Thực ra cô biết hắn sẽ không từ chối đâu nhưng cô muốn nghe câu trả lời.
Ừm... Tình huống này hình như đã xảy ra rồi hay sao ấy nhỉ? Chỉ là bây giờ vị trí đảo ngược lại thôi.
Nghiên Trì nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào, hắn rất có chừng mực, cả quá trình luôn làm mọi cách để cô chủ động.
Đến lúc này thì cô gái đáng thương đã thật sự rơi vào bẫy sói rồi, và ngoài con sói đó ra thì chẳng có ai cứu được cô cả.
Thư Nghiên đầu óc rối bời vẫn chưa hiểu được vì sao, lúc nãy rõ ràng là ngồi nhưng sao bây giờ cô đã nằm xuống giường rồi?
Bàn tay hắn đặt ở eo cô không kiềm được mà bóp nhẹ, giảm giác nhột nhột làm cô thốt lên một tiếng.
“Bé con, lặp lại câu ‘Papa j'ai besoin de toi’ nào.”
“‘Papa... j'ai besoin de toi’.” (Daddy... I need you)
“J'ai besoin de toi aussi.” (I need you too)
Nghiên Trì nằm sấp chống hai tay lên giường tránh đè lên người cô, hắn lúc này đang vô cùng phấn khởi.
Dường như đã đến lúc giải thích cho cô biết rồi, hắn không chịu đựng được nữa.
Hai ánh mắt giao nhau, tim đều đập nhanh hơn một nhịp, rõ ràng cả hai thân thể này đang muốn hoà nhập vào làm một.
Hắn sẽ cho cô biết trên người hắn có thứ gì là của quý, cô cũng nên quên đi ý nghĩ trên người hắn không có gì quý giá rồi.
“Đưa tay lên, cởi áo cho anh.”
Nét căng thẳng đan xen hồi hộp hiện trên gương mặt, Thư Nghiên ngoan ngoãn theo lời mà đưa tay từ từ cởi bỏ từng cúc áo trên ngực hắn.
Chiếc áo được thành công cởi bỏ, chỉ mỗi thân trên mà đã nhìn ra được chúng có thể mạnh mẽ đến thế nào.
“Đến lượt thắt lưng.”
Ôi trái tim nhỏ bé trong lồng ngực này đang đập mạnh vì điều gì?
Thư Nghiên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đôi tay nhỏ khó khăn dần đến phía dưới cởi bỏ thắt lưng.
Chỉ còn hai bước nữa thôi...
“Tiếp theo là quần.”
Và cuối cùng là quần nhỏ!
Cô chưa kịp động vào hông quần hắn thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình.
“Đừng quan tâm, chuyện này quan trọng hơn.”
“Nhưng nó cứ kêu mãi, rất phiền.”
Hắn đã chuẩn bị một bài ca chửi bằng tiếng Pháp, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được tiếng thở dài bất lực.
Rốt cuộc là kẻ nào không biết điều dám phá đám hắn hả? Tuột mood dữ dội!
Tư Thịnh...
“Tên chết tiệt này, cậu gọi cho tôi làm gì?”
“Cậu lại lên cơn gì đấy, cả hội đồng họp cổ đông đều đang đợi một mình cậu đấy, đến nhanh đi.”