Mùi vị đáng yêu vẫn còn trên môi, hay là hôm nay khỏi đánh răng nhỉ?
Hắn bỗng nhiên bật cười tự giễu, suýt thì không nhận ra mình nữa rồi. Gã ngớ ngẩn này là Nghiên Trì thật sao?
Hoá ra bé con đó còn có thể khiến một người thay đổi, đến mức người ta chẳng dám nhận lại mình!
Đánh răng xong thay bộ đồ ngủ, hắn bước ra thấy Thư Nghiên vẫn đang ngủ ngon lành thì đứng cười.
Cười một cách ngốc nghếch!
Thực sự là sẽ ngủ chung, chung một giường sao?
Hắn không quen ngủ cùng với người khác, cảm giác có chút lạ lẫm. Thôi vậy, sau này tập quen dần đi là vừa.
Nghiên Trì bước đến nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô mà phải nín thở, chỉ sợ tiếng động làm cô tỉnh giấc.
Ngủ ngon nhé!
...
Sáng sớm trời đổ cơn mưa nhẹ, không khí càng thêm phần ảm đạm.
Nghiên Trì cảm giác được toàn thân bị tê cứng không thể cử động nổi. Hắn mở mắt, khó khăn cúi nhìn cơ thể đang bị Thư Nghiên coi như một tấm nệm êm. Hèn chi cả đêm thấy mình nặng trĩu, cứ tưởng là bị bóng đè, hoá ra là cô.
Mới gần sáu giờ sáng, còn sớm nên để cho cô ngủ thêm chút vậy. Cựa nhẹ người, vô tình đã đánh thức giấc ngủ của cô gái nhỏ. Thư Nghiên kêu lên một tiếng, tay sau đó lại không an phận mà mò mẫm khắp người hắn.
Cái gì nhọn nhọn vậy nhỉ? Bàn tay dường như đã phát hiện ra vật kỳ lạ gì đó nên dừng lại một chỗ không ngừng mân mê nó.
Hắn khổ sở nuốt ngụm nước bọt, khó khăn cầm tay cô lại. Yết hầu của hắn thế mà lại bị cô ngang nhiên vuốt ve vậy đấy.
Thư Nghiên khó chịu nói bằng giọng ngái ngủ, “Bỏ tay tôi ra... Chú...”
Cô gượng người ngồi dậy, chính xác là ngồi lên người hắn. Sắc mặt ấy bây giờ trông khó coi vô cùng.
Rút tay ra, cô tò mò khom sát mặt vào cổ hắn nhìn rõ yết hầu nhô lên đầy quyến rũ kia. Bất giác, lại muốn sờ vào.
“Yết hầu của chú đẹp thật.”
Cô biết đó là yết hầu, nhưng lại không biết rằng không nên chạm vào yết hầu đó!
Hắn nên làm gì với cô đây?
Damné!
Mới sáng sớm, làm ơn đừng dày vò, thử thách hắn như vậy!
Nghiên Trì, không được làm càn...
“Cho cháu ba giây bước xuống khỏi người tôi trước khi xảy ra chuyện.”
Hắn cũng đang rất khâm phục bản thân mình, vì đã là giờ này rồi mà vẫn còn giữ được bình tĩnh như vậy.
Trong khi lòng lại đang rạo rực như lửa đốt.
Bình tĩnh,
Kiên nhẫn,
Không được làm càn!
Biết là chỉ vài phút nữa thôi những điều đó sẽ trở nên vô nghĩa, nhưng xem như an ủi bản thân vậy. Đàn ông đích thực không được nhục chí!
Thư Nghiên lần này ngoan ngoãn bước xuống, nuối tiếc thu tay khỏi yết hầu vẫn đang mong muốn kêu gọi cô ở lại. Nó có một sức hút thật đặc biệt.
Hắn lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ có điều cơ thể vẫn chưa khoẻ hơn là bao. Chỉ muốn... Lập tức giải quyết ngay tức khắc.
“Cháu vào vệ sinh cá nhân đi.”
“Chú không vào cùng tôi sao?”
Bây giờ mà cùng vào thì kết quả chỉ có trói chân trong đó thôi.
Không, hắn vẫn còn lý trí lắm.
“Chút nữa tôi vào sau.”
Cô mơ hồ gật đầu rồi chậm chạp bước vào nhà tắm hoàn tất việc vệ sinh cá nhân.
Hắn vẫn nằm yên trên giường, không dám động đậy cũng chẳng dám thở mạnh đợi cơ thể hạ nhiệt.
Sáng nay còn phải trở về công ty, quay lại tiếp tục với chức vị cũ mà điều hành chúng. Dùng bạo lực để giải quyết mọi việc quen rồi, giờ đây về lại chủ tịch Nghiên không sợ hắn sẽ biến công ty thành một mớ hỗn loạn ư?
“Tôi xong rồi, chú vào đi.”
Thư Nghiên cuối cùng cũng tỉnh ngủ hẳn, mặt mày tươi rói đi tới.
“Chú bị chuột rút rồi hả, cần tôi giúp không?”
“Không... Cháu đứng yên đó, đừng động vào tôi.”
Ánh mắt Nghiên Trì bây giờ đầy ý cầu khẩn, tốt nhất bây giờ cô đừng nên động chạm gì đến hắn hết.
Sao hôm nay người đàn ông này lạ thế nhỉ?
Lúc chưa có sự xuất hiện của cô thì hắn khá ngầu đấy, nhưng từ khi có cô thì hắn lại biến thành một trò cười!
“Nhưng mà... Chú không mặc quần nhỏ hả?”