Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 52: Chương 52: Muốn Tắm Chung




Hình như lại giận dỗi gì rồi?

Anh đưa tay bóp trán một cách bất lực, chuyện cũ chưa giải quyết xong mà lại đến chuyện mới...

Tư Thịnh lướt sơ qua cô thư ký rồi vào phòng, chuông điện thoại lại vang lên.

Nghiên Trì?

Hai anh em họ nhà này cũng trùng hợp quá nhỉ!

“Sao thế?”

“Sao gì?”

“Gọi cho tôi có chuyện gì hả?”

Chậc, được hắn gọi chúc mừng sinh nhật là quý hoá lắm rồi, còn hỏi...

Nghe giọng điệu kia chắc là không nhớ gì về sinh nhật rồi, sao cứ để người khác nhớ giúp vậy nhỉ?

“Hôm nay sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ nhé. Hôm nào tôi về mời cậu đi ăn một bữa.”

Tư Thịnh nhìn sang lịch bàn, nhớ ra ngày hôm nay liền “Ồ” lên một tiếng. Sinh nhật à, anh cũng không để ý nữa.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Anh không chọn nhầm bạn rồi!

Bất giác lại nhớ đến Nghiên Vi, chợt nghĩ ra điều gì đó anh vội chào tạm biệt rồi lập tức chạy đi.

Cô dạo này không chủ động đến tìm anh nữa, nhưng hôm nay thấy cô đứng bên ngoài làm anh rất ngạc nhiên. Trở về công ty mấy này nay rất bận rộn, còn phải làm thay công việc cho Nghiên Trì nên anh không có nhiều thời gian, cũng không hỏi han gì đến Nghiên Vi được. Hôm nay nhận được cuộc điện thoại chúc mừng sinh nhật hình như anh đã hiểu ra điều gì rồi.

Lúc này mới đuổi theo cô thì có lẽ đã muộn...

Trước kia anh thường bảo cô đừng làm loạn ở công ty nữa, nhưng dường như cô không để tâm tới lời nói đó. Còn bây giờ, sao nó lại ảnh hưởng đến cô như thế?

Tư Thịnh đứng trước công ty thở dốc, đang là giờ làm việc, cũng đang làm dở công việc mà tổng giám đốc lại không có ở đây nên anh không thể rời khỏi công ty được.

Anh vô thức bước đến thùng rác ở gần đó, bên trên nắp có một chiếc hộp. Sao lại để ở đây mà không trực tiếp vứt vào thùng rác nhỉ?

Định vứt vào trong thì cảm nhận được bên trong có gì đó, anh mở ra xem thì thấy một chiếc đồng hồ.

Còn mới vậy mà, ai lại vứt nó đi thế?

Tư Thịnh quay nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, chợt sự chú ý lại tập trung vào hai chữ nổi trên dây đồng hồ.

XS? Đó chẳng phải là ký hiệu viết tắt tên của anh sao?

Bần thần một chút, trong lòng đột nhiên trở nên thật trống trãi. Lẽ nào đây là quà sinh nhật do Nghiên Vi mua tặng?

...

Buổi trưa tại Seoul, Thư Nghiên đã nài nỉ Nghiên Trì cho mình chuẩn bị bữa trưa. Hắn cũng chiều theo ý cô, để cô không bị thương nên hắn đành ở bên cạnh theo dõi vậy.

Nhớ lại cái hôm cô ở nhà nhìn đầu bếp nấu ăn mà hắn không nhịn được cười. Hôm nay là để cô vui thôi, chứ hắn biết trước kết quả là gì rồi.

“Cái đó... Em bỏ nhầm đường thành muối rồi.”

“Nồi cơm em còn chưa cắm điện nhỉ?”

Nghiên Trì bước đến giúp cô cắm điện nồi cơm, còn chu đáo gọt vỏ mấy loại rau củ nữa.

Cảm giác này rung động thật đấy, cứ như hai vợ chồng đang cùng nhau nấu bữa cơm vậy.

“Ơ... Ngón tay anh chảy máu rồi kìa.”

Thư Nghiên lo lắng cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng thổi vào vết cắt đang rỉ máu.

Rõ ràng là hắn biết nấu ăn nhưng lại không tránh được những lỗi nhỏ nhặt này, nếu mà để cô làm thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Anh không sao.”

Hắn bế cô ngồi lên bàn, nếu cứ tiếp tục nấu ăn thế này thì vô nghĩa quá, tí nữa gọi người giao đồ ăn đến tận nhà là được rồi.

Loay hoay trong bếp nãy giờ, dầu mỡ đã bám đầy người, hắn nghĩ một chút rồi đưa ra chủ ý, “Chúng ta đi tắm đi?”

“Chúng ta?”

“Phải, hai chúng ta.”

Thư Nghiên khó tin nhìn hắn, là cả hai người cùng bước vào nhà tắm, rồi cùng nhau tắm sao?

Liệu cô có còn nhớ không? Lần mà cô bảo hắn tắm cho mình ấy?

“Để không mất thời gian, hãy làm vậy đi, anh sẽ không làm em gì đâu.”

“Nhưng nhà có tận ba phòng tắm, em một phòng, anh một phòng là được mà?”

Hắn có nhất thiết phải suy nghĩ phức tạp vậy không? Trời ạ, dường như cô đã biết suy nghĩ hơn rồi!

“Là em ngây thơ thật hay là không muốn làm như thế? Em muốn tắm một mình thật sao, chỉ một mình em thôi?”

Đây có phải là đang dùng chiêu trò để dụ cô vào bẫy không?

Đứng trước hang sói rồi, trách nhiệm bảo vệ bản thân bây giờ chỉ có một mình cô mới làm được thôi!

“Em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.