Hắn nhìn Thư Nghiên một cách bất lực, hận lúc nãy chỉ tạm thời đóng cửa lại chứ chưa kịp chốt khoá trong. Làm ơn ai đó hãy đến và đưa Tư Thịnh rời khỏi đây ngay lập tức được không?
Cô ngượng ngùng nằm dưới thân hắn, nửa thân trên của cô không còn cái gì để che đậy nữa rồi, nhưng quần áo hắn vẫn còn nguyên vẹn thế kia.
“Cậu không ra vậy tôi vào nhé, nãy giờ tôi đã nói với cậu trước rồi đó.”
“Damné! Cậu có tin tôi giết cậu ngay bây giờ không?”
“Cậu lại lên cơn gì thế!”
Nghiên Trì nghiến răng ngồi dậy, hắn đưa tay vuốt nhẹ đầu cô bảo đợi mình một chút rồi mới ra ngoài, trên người đằng đằng sát khí.
Lần một hắn có thể bỏ qua, nhưng lần hai liệu có dễ dàng như thế không?
Ra khỏi phòng hắn liền đóng cửa, không cho người ngoài có cơ hội nhìn vào bên trong. Tư Thịnh nhìn vẻ mặt hắn thì đầy tò mò, “Làm gì trong đó thế? Trông sắc thái hồng hào vẻ hưởng thụ của cậu đáng ra không nên đi chung với thái độ cáu gắt như này.”
Nghiên Trì tiện miệng nở nụ cười khó coi, trong lòng đang kiềm chế hết sức có thể vì vẫn còn chuyện quan trọng hơn chuyện này nên không được lãng phí thời gian.
“Có chuyện gì nói đi.”
“Tình hình Nghiên Vi thế nào rồi, cô ấy tỉnh chưa?”
Putain, sa mère est-elle réelle!
“Muốn biết thế nào thì cậu đến nhà nó mà hỏi chứ đến đây làm trò quần gì?”
“Cậu là anh họ mà, không lẽ cậu không biết?”
“Tôi không biết đấy, làm anh họ thì nhất định phải biết à, bóng đèn nhà cậu! Còn nữa, bình thường những chuyện liên quan tới con bé đều không liên quan tới cậu mà, hôm nay ăn nhầm gì rồi à?”
Tư Thịnh lúng túng không biết nói gì nữa, lúc đưa Nghiên Vi về nhà cô vẫn đang say mèm, anh chỉ để lại ly nước giải rượu rồi rời đi mà không biết bây giờ cô thế nào rồi, có chút tò mò.
Nghiên Trì đưa hai tay ra sau vò nhỏ lại chiếc áo lót của Thư Nghiên, lúc nãy sơ ý bị mắc vào thắt lưng, may là không bị quả bóng đèn này thấy.
Khoái cảm đang ở trên đỉnh điểm lại bị làm cho tuột dốc không phanh, nếu muốn bắt đầu lại cũng không phải là điều dễ dàng gì.
“Cậu không định đi à?”
“Nghiên Trì, hay là cậu gọi cho Nghiên Vi thử xem sao?”
Hắn nghẹn ứ họng, rất muốn chửi thề nhưng lại bị cục tức cuốn trôi.
“Con bé tỉnh rồi và không sao cả, cho nên bây giờ cậu làm ơn buông tha cho tôi và đi đi, được không?”
“Cậu nói thật đấy à? Lúc nãy cậu còn bảo không biết cơ mà.”
Nghiên Trì lúc này không nói gì nữa mà ra sức xô đẩy tảng đá này đi. Đợi đấy, có qua có lại, sau này đừng trách vì sao hắn lại không để yên cho anh!
Gần tới cầu thang cả hai liền đứng khựng lại, Nghiên Vi đang từ từ bước lên.
Nhà hôm nay không có tiệc tùng gì hết, sao khách không mời mà đến lại nhiều thế này?
Để tính thử xem, giả sử Tư Thịnh không tới thì chẳng phải còn có Nghiên Vi sao? Như vậy có nghĩa cho dù hắn và Thư Nghiên có phát triển tới giai đoạn nào thì cũng đều sẽ bị gián đoạn hết ư?
Chậc, họ đúng là trời sinh một cặp mà, không thành đôi thì hơi phí đấy!
“Hai người làm trò gì vậy?”
“Không làm gì hết...”
Nghiên Vi đảo nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang hỏi hắn, “Thư Nghiên đâu?”
“Trong phòng.”
Cô chuẩn bị bước về phía phòng tìm người nhưng lại bị Nghiên Trì gọi lại.
“Đừng vào... Cô ấy đang thay đồ.”
“Em là con gái, anh sợ gì chứ.”
Thật là chẳng thể ngăn cản nổi rồi...
Hắn có chút khẩn trương, không biết Thư Nghiên có kịp mặc lại đồ chưa nữa.
Nghiên Vi vừa vào một lúc, bên trong liền truyền đến tiếng thốt lên, hai người bên ngoài suýt thì bị doạ hết hồn.
Có chuyện gì vậy?
Hai người đàn ông vội vàng đi tới xem tình hình, Nghiên Trì đột nhiên nhớ ra điều gì liền kéo Tư Thịnh đồng thời che mắt anh lại.
“Tốt nhất cậu nên giữ yên lặng và đứng yên thế này cho tôi.”
“Được...”
Nghiên Vi ở trong có chút hoang mang nhìn cô gái ngồi trên giường. Thư Nghiên nãy giờ tìm đồ để mặc nhưng sao tìm mãi chẳng thấy áo lót đâu cả.
Cảnh tượng này sẽ vô cùng bình thường nếu như... Trên người cô không có những dấu vết ám muội đỏ thẫm.
“Em... Đừng nói là hai người...”
Cô nhìn Nghiên Vi mà chẳng biết nên nói gì mới phải, hoàn cảnh này ngoài thừa nhận thì chẳng có lời giải thích nào có tác dụng cả.
“Là ông anh lưu manh đó đã dụ dỗ em đúng không?”
“Anh ấy...”
Nghiên Vi đi đến nhìn cô đầy bất lực, “Chị chắc chắn sau này Nghiên Trì sẽ kết hôn với em, nhưng bây giờ em vẫn còn trẻ và ngây thơ như vậy nên cứ giữ mình trước đã, em là con gái sẽ rất thiệt thòi đó biết không?”
Thư Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nhiều lúc hắn muốn thì cô chẳng có đủ sức để chống lại. Tạm thời không nói đến nữa, Nghiên Vi đành ra ngoài cho cô thời gian chỉnh chu lại quần áo.
Người anh họ này đúng thật chẳng suy nghĩ kỹ lưỡng gì cả, làm càn quá rồi.
Cô ra ngoài nhìn chiếc áo lót nằm gọn trong tay hắn thì lắc đầu, “Quần áo xộc xệch trông chẳng đứng đắn chút nào, anh có ý gì vậy hả?”
“Em hỏi ý gì là ý gì?”