Editor _ Beta: Hi Văn
Chương 17: Dùng mưu trí nha ~
_______________________________
Thời Diễn nhìn dáng vẻ chân thành của Di Di lâm vào trầm tư.
Hắn đã từng nghe Thời Tư Mộc nói qua những giấc mơ của Di Di có thể biết trước được tương lai, hắn nguyên lai vẫn là bán tín bán nghi, nhưng khi hắn nghe được chính miệng Di Di nói, giống như bỗng nhiên hắn liền tin.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bởi vì những lời này là từ trong miệng Di Di nói ra.
Di Di giống như có một loại ma lực, cho dù con bé có nói thái quá như thế nào đi nữa thì mọi người cũng sẽ tin vào điều đó.
Hơn nữa, con bé đã dự đoán rất nhiều điều khó tin trước đây, mà mọi sự kiện trong số đó đều chân thực xảy ra.
Thời Diễn ngồi xổm xuống cùng Di Di nhìn thẳng: “ Ca ca tin em, nhưng là Di Di, hiện tại người trộm tài liệu không phải chỉ có một mình Lâm Đình, em có thể hay không làm bộ không biết, bồi ca ca tìm ra tên trộm khác nữa được không?”
Lâm Đình không phải là người của công ty, mà sự tình này sẽ không thể thực hiện được nếu không có người trong công ty nội ứng ngoại hợp. Chưa kể thời điểm Lâm Đình còn ở nước ngoài, đợt đó nội gián đã trộm lấy thông tin cấp cho bên Tinh Vực.
Cho nên công ty nhất định còn có nội gián cùng Lâm Đình trợ giúp nhau.
“Hảo!” Di Di điên cuồng gật đầu, giơ hai tay vén tay áo nhỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ nắm chắc phần thắng, một bộ dáng nhất định tất thắng.
Di Di biểu tình khiến cho Thời Diễn nhớ tới hai chữ.
Xông lên ——
Thời Diễn cảm thấy não bộ thần kinh của chính mình có điểm thình thịch, hắn xoa nhẹ một chút huyệt Thái Dương: “Di Di, chúng ta là nên dùng trí để chiến thắng, không thể sự tình gì đều dựa vào vũ lực để giải quyết nga “
“A phải không.”
Di Di nghe được không thể dựa vũ lực giải quyết tựa hồ thập phần tiếc nuối, gục đầu xuống tự hỏi hai giây, theo sau mới ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Chính là ca ca, cái gì kêu dùng trí để thắng”
“Dùng trí chính là dựa nơi này.”
Thời Diễn nâng lên ngón trỏ chọc chọc vào đầu Di Di.
Di Di sờ sờ đầu mình.
“ Em về sau cũng muốn giống như ca ca dùng trí để giải quyết vấn đề!”
Thời Diễn nghe đến câu nói này rất là cảm động.
Di Di nhớ tới mình chưa nói chi tiết, vội vàng bổ sung: “ Đúng rồi ca ca, em còn mơ thấy Đình tỷ tỷ để thứ đó ở ngăn tủ thứ hai cạnh giường trong phòng ngủ.”
“A Diễn? Di Di? Hai người như thế nào ở bên ngoài?”
Thời Diễn nghe thấy giọng nói, liền lập tức thu hồi biểu tình cảm động, đứng dậy nhìn Lâm Đình đang cầm hộp cơm giữ nhiệt đi tới, biểu tình không lạnh lùng cũng không nhiệt tình, chỉ bình tĩnh như nhìn một người xa lạ
Thời Diễn đem mắt kính gọng vàng hướng lên trên đẩy một chút, mím môi nhếch mép cười: “Tiểu hài tử nháo.”
Lâm Đình không có phát hiện khác thường, đi đến chỗ hai người: “Đêm nay sao lại đột nhiên tăng ca?”
“ Công ty xảy ra chuyện”
Thời Diễn nói: “Có phải Di Di làm em tới hay không, đứa nhỏ này còn nhỏ nên không hiểu chuyện.”
Lâm Đình liền giả bộ một bộ hiền thê lương mẫu bộ dáng: “Không có việc gì, Di Di nói đói bụng, em liền nghĩ anh khẳng định tăng ca cũng không có ăn cơm, liền đem theo chút thức ăn tới cho anh cùng Di Di, nếu không thì hai người ăn trước đi “
Thời Diễn: “ Em cùng Di Di vào văn phòng của anh trước đi, anh cùng bọn họ còn có chút vấn đề cần nói”
Thời Diễn biết tâm tư Lâm Đình, cô ta nịnh bợ Di Di đều còn không kịp, tự nhiên không dám làm gì đối với Di Di.
Lâm Đình có điểm vui vẻ nhìn thấy Thời Diễn như vậy yên tâm đem Di Di giao cho chính mình, vội vàng đáp lời, dẫn Di Di hướng tới văn phòng đi đến.
Thời Diễn nhìn Di Di cùng Lâm Đình đi vào văn phòng mới xoay người mở cửa phòng họp ra, đối với Dương Thần đang ngồi ở một bên hô: “ Ra đây đi”
Dương Thần theo tiếng mà ra.
Thời Diễn ở bên tai hắn nói nói mấy câu, theo sau vỗ vỗ bả vai Dương Thần.
Dương Thần là người ở công ty hắn tín nhiệm nhất, đó là lý do tại sao hắn mới có thể giao phó chuyện quan trọng như vậy cho anh ta làm.
Dương thần nghe Thời Diễn nói xong sắc mặt trở nên ngưng trọng: “ Thời tổng, chuyện này thực mạo hiểm, vạn nhất không phải, vậy sẽ tương đương rút dây động rừng.”
“Cứ theo những lời tôi nói mà làm, hậu quả tôi sẽ gánh vác.”
Ngữ khí Thời Diễn không chút nhân nhượng, nói xong liền rời đi hướng về phía văn phòng của hắn đi đến.
Di Di một chút cũng không sợ hãi cùng Lâm Đình đơn độc ở chung.
Cô mới sẽ không sợ hãi một nhân loại đâu.
Lâm Đình nhìn Di Di đang yên lặng uống canh, lại gần một chút dò hỏi: “Di Di, món này có khác với khẩu vị của em không”
—— khó ăn muốn chết.
Di Di vẫn như cũ yên lặng uống canh không nói tiếng nào.
Mụ mụ nói không thể nói dối, chính là cô cũng không thể ăn ngay nói thật nha.
Lâm Đình còn tưởng rằng cô bé là cảm thấy uống quá ngon mới không rảnh nói chuyện, cười hài lòng nhìn Di Di ăn canh.
Tiếng đẩy cửa vang lên, Lâm Đình xoay người nhìn thấy Thời Diễn bước vào, nháy mắt đứng lên đi qua, ôm cánh tay hắn cười nói:“A Diễn, Di Di thật đáng yêu, về sau nếu là anh tăng ca liền đem Di Di đưa đến em là tốt rồi”
[ Xin phép cắt ngang các bạn! Truyện hiện tại chỉ được đăng chính thức tại Wattpad, mọi nơi khác đều là reup trái phép, nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện này thì hãy lên trang chính chủ của mình đọc nha, đó cũng như ủng hộ công sức của mình về mặt tinh thần~ Cảm ơn các bạn ạ! ]
“Không có về sau.”
Thời Diễn tự nhiên gỡ cánh tay Lâm Đình ra khỏi cánh tay chính mình, đi đến trên sô pha ngồi xuống ôm Di Di lên, lấy giấy lau nhẹ nước canh trên miệng nhỏ Di Di “
Lâm Đình sững sờ khi nghe được lời nói của Thời Diễn, nhìn hắn một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Thời Diễn cảm giác được Lâm Đình không có động, giương mắt hướng tới cô ta vẫy vẫy tay, theo sau lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh chính mình ý bảo cô ngồi xuống.
Lâm Đình đi đến bên cạnh Thời Diễn ngồi xuống.
Thời Diễn phát giác Lâm Đình đã hiểu lầm câu nói vừa rồi, vì vậy hắn tiến lại gần giải thích:“ Ý anh vừa mới nói là về sau sẽ không làm việc muộn như vậy ở công ty nữa, nên em không cần nghĩ nhiều “
“Không có, chính là em cảm thấy anh đối với Di Di thực ôn nhu, em còn tưởng rằng anh đối xử tất cả mọi người sẽ thờ ơ như là cách đối xử với nhân viên “
Lâm Đình trong giọng nói trừ bỏ sự ủy khuất còn có chút ganh tị.
Thời Diễn cười cười và không trả lời.
Tầm mắt của Di Di đảo quanh trên hai người họ.
Người lớn thật là khó làm hiểu, chúng ta vẫn nên làm bé con thần thú cho thoải mái.
Thời Diễn đang cùng Di Di ăn cơm, di động ở trong tay Lâm Đình bất ngờ đỗ chuông, cô ta liếc nhìn thông báo cuộc gọi lại lập tức lật máy, cắt đứt cuộc gọi.
Thời Diễn không dấu vết nhìn thoáng qua động tác hoảng loạn của Lâm Đình, cố ý vẫn là vô tình nhắc tới: “Sao lại không tiếp điện thoại.”
“ Quấy rối! Cuộc gọi quấy rối”
Lâm Đình ngoài miệng đều có chút nói lắp, nhưng cô ta giả vờ trấn tĩnh, nhưng khi đang nói chuyện thì điện thoại trên tay cô ta lại vang lên.
Thời Diễn buông xuống chiếc đũa trong tay:“ Cuộc gọi quấy rối này sẽ rất dai dẳng, để anh tiếp giúp em đi”
“Không cần.”
Lâm Đình lập tức đứng lên, nghiêng người sang một bên ngăn lại động tác muốn tiếp điện thoại của Thời Diễn, cô thoáng nhìn qua ID của người gọi đến: “ Đây là mẹ của em, khả năng là có chuyện gì muốn tìm,em trước đi ra ngoài tiếp điện thoại”
Thời Diễn cũng không có hoài nghi, chỉ là gật gật đầu: “ Được rồi, nhớ thay anh hỏi thăm bác gái”
Lâm Đình đi ra ngoài, Di Di lập tức buông xuống cái muỗng trong tay.
Cô mở to mắt tò mò nhìn Thời Diễn: “Ca ca, đây là sử dụng mưu trí sao?”
“Đúng vậy.”
Thời Diễn liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Cá đã mắc câu”
Di Di không hiểu: “Cá? Nơi nào có cá a.”
Thời Diễn vuốt tóc Di Di, lại không có trả lời Di Di câu hỏi.
Nếu có thể, hắn hy vọng Di Di không cần hiểu, cứ như vậy vô ưu vô tư lớn lên, làm tiểu công chúa của Thời gia.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Đình liền vội vàng quay trở về, sắc mặt tái mét còn mang theo chút sốt ruột: “A Diễn, mẹ đã xảy ra chuyện, em cần gấp gút trở về”
Thời Diễn cũng đứng lên, trên mặt hơi hơi nhìn có chút vội vàng: “Bác gái xảy ra chuyện gì, muốn hay không anh đưa em trở về?”
Nếu muốn diễn kịch vậy phải diễn cho tới.
“Không có việc gì, công ty không thể làm gì nếu không có anh, lại nói nhà em cách nơi này cũng không xa.”
Lâm Đình nói xong nghiêng đầu nhìn về Di Di đứng ở phía sau Thời Diễn, hướng cô bé phất phất tay: “Di Di, tỷ tỷ phải đi rồi.”
Di Di cũng vẫy vẫy tay: “Tỷ tỷ hẹn gặp lại”
Sau khi Lâm Đình rồi đi, Thời Diễn lấy điện thoại ra gửi cho Dương Thần một tin nhắn.
—— cô ta đi rồi, hẳn là cùng nội gián đi gặp mặt, đi theo cô ta, một lưới bắt hết.
Đồng thời, thư ký cũng đã gửi một cái tin tức cho Thời Diễn.
—— Thời tổng, tập tài liệu đã tìm được, liền ở trong ngăn tủ của Lâm tiểu thư.
Thời Diễn click mở hình ảnh thấy được tập tài liệu.
Mặc dù không có tình cảm sâu đậm đối với Lâm Đình, nhưng anh vẫn có chút thất vọng khi chuyện này xảy ra.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thất vọng.
Thời Diễn gạt đi cảm xúc nhắn lại cho thư ký.
—— Đợi tôi ở đồn cảnh sát nhớ mang theo tập tài liệu.
Kế tiếp muốn xử lý sự tình liền rất phức tạp, hắn khả năng chiếu cố không đến Di Di, hắn cũng không thể để lại Di Di ở chỗ này.
Thời Diễn nhìn về Di Di đang ở bên cạnh, ngữ khí thương lượng hỏi: “Di Di, hiện tại đã 10 giờ nga, em thật sự nên đi ngủ, bây giờ ca sẽ nhờ tam ca tới đón em về nhà được không.”
Di Di ánh mắt sáng lên: “ Đã bắt đầu kẻ xấu sao?”
Thời Diễn gật gật đầu, không hàm hồ mà khích lệ: “Bắt được, ít nhiều là nhờ Di Di nha”
“Quá tuyệt vời!”
Di Di cao hứng mà vỗ tay một cái, theo sau tiến đến bên cạnh Thời Diễn ngẩng đầu ở trên má hắn ba một ngụm.
_______________________________