Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 3: Chương 3: Ba Bữa Cơm (1)




CHƯƠNG 3: BA BỮA CƠM (1)

Ngày thứ hai, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng, quý công tử rốt cuộc cũng tỉnh lại. Y mở mắt, cảm thấy hai mắt khô khốc đầy đau đớn. Đầu cũng đau giống như bị cối xây gió đập trúng, đau đến lợi hại.

Y nằm trên giường thêm một hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy. Nhu nhu mí mắt bị khô, hai mắt từ từ mở ra.

Cảnh vật chung quanh khiến y sửng sốt một chút. Ngay lập tức cảnh giác, nghiêng đầu nhìn lướt qua góc phòng.

Đây là một căn phòng rất sạch sẽ và đơn giản. Đơn giản đến mức ngoại trừ những đồ dùng cần thiết, cũng không có thêm vật dư thừa nào khác. Ví dụ như cái giường bằng sắt y đang ngồi. Một cái bàn và một cái tủ được đặt sát tường, trước bàn cũng chỉ có mỗi cái ghế. Ngoài ra không còn thứ nào khác.

Y xốc chăn lên muốn xuống giường. Lúc này mới phát hiện áo vest đã bị cởi bỏ, dây nịt cũng bị buông lỏng. Áo sơ mi và quần phẳng phiu lúc ban đầu đã trở nên nhăn nhúm.

Y cúi đầu nhìn bộ quần áo của mình, lông mày gắt gao nhíu lại.

Xuống giường thắt lại dây nịt, y đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Phát hiện bên ngoài là một gian phòng khách nhỏ. Phòng khách cũng giống như phòng ngủ, đều sạch sẽ và đơn giản. Bàn ăn, ghế dựa, sô-pha, ngoài ra không còn thứ nào khác.

Lúc này trong phòng khách truyền đến thanh âm chìa khoá mở cửa. Y lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở trước cửa. Gương mặt không biểu tình đi vào trong.

Sau khi Đàm Thiên Dương đẩy cửa, nhìn thoáng qua quý công tử đang đứng giữa phòng khách với vẻ mặt cảnh giác. Hắn gật đầu với y rồi hỏi: “Đói không? ăn chút điểm tâm đi.”

“Anh là ai?” Quý công tử nhìn hắn hỏi.

“Tôi tên là Đàm Thiên Dương.” Đàm Thiên Dương cũng không để tâm đến giọng nói cứng ngắc của y. Chỉ cầm theo một mớ điểm tâm đi vào nhà bếp. Từ nhà bếp truyền ra thanh âm “sột soạt” của túi plastic, hắn bưng bữa sáng đi đến bàn ăn.

Quý công tử thấy hắn chỉ lo loay hoay với bữa sáng, cũng không làm hành động nào khác. Y cau mày, lại hỏi: “Sao tôi lại ở chỗ này?”

“Cậu ngày hôm qua uống say rượu.” Đàm Thiên Dương cũng không muốn giải thích nhiều hơn thế. Hắn chia xong bữa sáng liền ngồi xuống ăn, đem một phần khác đưa tới trước mặt y, ý bảo y đến ăn.

Quý công tử tỏ vẻ không tin lời hắn nói, nhưng y cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.

Y còn nhờ rõ một số việc mình đã làm vào buổi tối ngày hôm qua. Bởi vì lý do nào đó, y đã tìm một nơi xa lạ không ai biết đến để uống rượu. Khi y rời khỏi đó thì bị mấy tên côn đồ quấy nhiễu, rồi sau đó…? Những tên đần độn đó đã đi đâu rồi?

Đàm Thiên Dương cũng không để ý đến thái độ của y, tự gắp tự ăn.

Đàm Thiên Dương ăn cái gì cũng nhanh, nhưng động tác không hề thô lỗ. Hành động của hắn tạo cho người khác cảm giác thèm ăn, nhìn vào rất muốn ăn thử.

Quý công tử nhìn hắn rất nhanh đã tiêu diệt một nửa phần thức ăn. Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, y liếc nhìn bữa sáng hắn chuẩn bị cho mình. Phần điểm tâm vẫn còn bốc lên hơi nóng khiến y càng cảm thấy đói bụng. Buổi tối ngày hôm qua y đã nôn đến thiên hôn địa ám. Thời điểm Đàm Thiên Dương bế y lên gường, chỉ đút cho y một chút nước đường. Lúc này bụng đã trống, nên không thể chống lại lực hấp dẫn của thức ăn.

Y chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, thật tự nhiên đi đến bàn ăn ngồi xuống. Cầm lấy bữa sáng đã được chuẩn bị cho mình, vừa ăn vừa nói về phía Đàm Thiên Dương: “Tôi tên là Tịch Chiêu Nhiên.”

“Ừ.” Đàm Thiên Dương vừa ăn bữa sáng, vừa bớt chút thời gian gật đầu với quý công tử. Hắn cũng không suy xét quá nhiều về cái tên của y.

Sau đó hai người im lặng ăn bữa sáng, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy mình không đoán ra được suy nghĩ của người này. Hắn không muốn nói quá nhiều với y chứng tỏ hắn không muốn tiết lộ nhiều thông tin liên quan đến bản thân. Nhưng nhìn cảnh vật xung quanh của căn nhà và người đang ngồi trước mặt này khiến cho y có một ấn tượng. Người này hẳn là một người rất có kỷ luật cùng cẩn thận. Không thể là một trong những tên côn đồ tối ngày hôm qua. Hơn hết, đồ trên người y vẫn còn.

Đàm Thiên Dương không nói lời nào, bởi vì hắn đã có thói quen trầm mặc. Động tác của Đàm Thiên Dương rất nhanh. Khi Tịch Chiêu Nhiên mới ăn được một phần ba bữa sáng thì hắn đã giải quyết hết toàn bộ phần của mình. Hắn ăn xong liền cầm chén đũa trên bàn đi vào nhà bếp.

Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn chút lo lắng về người này. Sau khi thấy hắn đi vào nhà bếp, y nghiêng đầu thử lắng tai nghe một lúc. Nhưng chỉ nghe được thanh âm của tiếng nước chảy trong bồn nước.

Một lát sau tiếng nước dừng lại, Đàm Thiên Dương vừa kéo tay áo vừa đi ra ngoài nói với y: “Tôi phải đi làm, cậu ăn xong thì cầm chén để trong nhà bếp là được rồi.”

Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ thong thả ưu nhã tiếp tục ăn phần của mình. Đàm Thiên Dương chưa từng để ý đến thái độ của y. Hắn xoay người đi vào phòng ngủ, mặc đồng phục đi làm của mình rồi bước ra ngoài. Tịch Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua bộ đồng phục khi hắn rời khỏi phòng ngủ, nhíu mày hỏi: “Anh làm việc ở tập đoàn Thắng Hùng ah’?”

“Ừ.” Đàm Thiên Dương gật gật đầu, không phát biểu ý kiến gì với chuyện này.

“Anh không biết tôi là ai sao?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn về phía hắn, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.

Đàm Thiên Dương nhìn y, nghĩ một lúc rồi nói: “Có gặp qua một lần.”

“A?” Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, ánh mắt chứa đầy ý tứ khiến người ta cảm thấy bị châm chọc.

“Lần trước tôi đưa cậu đi bệnh viện truyền hai bình đường glu-cô. Tiền cấp cứu và truyền nước biển tổng cộng khoảng hai trăm đồng.” Vẻ mặt cứng ngắt của Đàm Thiên Dương khi nói về tiền thuốc men lại có phần nghiêm túc.

Tịch Chiêu Nhiên nghe thấy thế sắc mặt liền đổi, ngây người một lúc. Y giật giật mí mắt mấy cái.. là cái này sao?… Đàm Thiên Dương đã ngồi ở trước cửa mang giầy, hắn đứng thẳng thắt lưng. Nhìn quý công tử đang ngồi ở bàn ăn, nghĩ một chút lại nói: “Nếu tiện thì cậu để tiền trên bàn là được. Nếu không tiện.. ”

Hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi trên người quý công tử. Nghĩ chiếc áo sơ mi y đang mặc là hàng hiệu. Chi hai trăm đồng tiền thuốc men đối với y mà nói hẳn là không có việc gì. Nhưng hắn vẫn hào phóng, đem lời nói chưa thành câu của mình nói hoàn chỉnh. “Nếu không tiện thì thôi, lúc cậu đi nhớ giúp tôi đóng cửa.”

Hắn nói xong xoay người mở cửa, sau khi bước ra ngoài liền thuận tay đóng cửa. Để lại Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang ngẩn người ngồi ở bàn ăn.

Ngôi nhà này hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài của Tịch Chiêu Nhiên, phòng khách vô cùng đơn sơ. Nhưng y lại si ngốc, im lặng ngồi một hồi lâu, cho đến khi di động trong túi áo vang lên. Y mới lấy lại tinh thần đứng dậy, tay cầm ví rút ra hai tờ tiền mặt định để lên bàn. Thế nhưng suy nghĩ một lát, y lại đem tiền đã rút bỏ vào trong ví. Khoé môi nhẹ nhàng cong lên.

Rời đi nơi ở của Đàm Thiên Dương trong tiểu khu, y bắt một chiếc xe taxi. Xe taxi chạy ngang con đường tối qua Tịch Chiêu Nhiên uống rượu. Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Hoàng Tam sao? Trong đầu y thoáng hiện lên cái tên này, rồi đem sự việc ném ra sau đầu.

Ngồi trên xe taxi, y cũng không quay về nhà mà bảo tài xế đưa đến thẳng công ty Thắng Hùng.

Mặt y không biểu tình trở lại văn phòng. Trợ lý của Tịch Chiêu Nhiên là A Nghĩa đang cầm di động gọi điện thoại ở bên ngoài. Thấy y đã trở về liền lập tức gác máy, đứng lên hành lễ. Trên mặt biểu hiện chút lo lắng hỏi han: “Cậu chủ, tối qua cậu đã đi đâu vậy?”

“Uống rượu, làm sao vậy?” Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn một cái hỏi.

“Không có gì, chỉ là lão thái gia không thấy cậu trở về nên đã hỏi. Chúng tôi gọi điện thoại cho cậu cũng không thấy ai bắt máy.”

Hắn vẫn chưa nói dứt lời, Tịch Chiêu Nhiên đã liếc nhìn hắn một cái. Trong lòng biết rõ bởi vì mình mất tích một ngày một đêm nên trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó. Y cong khoé môi, khẽ cười hỏi: “Thế nào? bọn họ bởi vì chuyện này mà cãi nhau sao?”

“Cũng không có, chẳng qua nói vài câu.” A Nghĩa lựa chọn từ ngữ hồi đáp.

Tịch Chiêu Nhiên trong lòng hiểu rõ ràng gật đầu, đẩy cửa phòng làm việc của mình đi vào trong.

“Cậu chủ.” A Nghĩa đứng phía sau nhìn y, lại gọi y một tiếng, dường như còn muốn nói gì đó.

Tịch Chiêu Nhiên dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu, ý bảo hắn tiếp tục. A Nghĩa ngay sau đó lập tức nói: “Bà chủ muốn mời cậu chủ cùng đi ăn cơn trưa.”

Tịch Chiêu Nhiên lại cong khoé môi, nở một nụ cười nhạt. Y cũng không đáp trả vấn đề của hắn mà suy nghĩ một lát, sau đó quay lại nói: “Cậu đi lấy tư liệu nhân sự của phòng bảo an đến đây, tôi muốn xem xét trong vòng mười phút nữa.” Y nói xong lập tức đi vào trong phòng làm việc, đưa tay đóng cửa.

A Nghĩa nghe xong yêu cầu của y liền sửng sốt một chút, hắn nhíu mày. Sau đó xoay người cầm di động gọi thêm một cuộc gọi, lần này là bộ phận nhân sự. Tịch Chiêu Nhiên đứng dựa vào cánh cửa trong văn phòng một hồi mới xoay người đi vào toliet. Một lần nữa rửa mặt rồi thay âu phục để trong phòng nghỉ. Chờ đến khi y đi ra ngoài, A Nghĩa đã chuẩn bị xong tư liệu, tiến vào trong.

Một chồng tư liệu thật dày được đặt trên bàn, Tịch Chiêu Nhiên mở tập tư liệu về Đàm Thiên Dương ra xem. Đàm Thiên Dương, quân nhân xuất ngũ vùng Tây Nam. Bởi vì lý do nào đó, sau khi hắn rời quân ngũ cũng không đi đến khu vực mà ban chỉ huy chuyển hắn tới làm việc. Lại trực tiếp đi đến thành phố A, làm bảo vệ cho tập đoàn Thắng Hùng.

Tịch Chiêu Nhiên đọc kỹ tư liệu về Đàm Thiên Dương thêm hai lần. Cũng không nhìn ra chỗ nào có vấn đề. Ngoại trừ tên thật của quân khu được giữ bí mật. Suy nghĩ một chút, y rút tập tài liệu nhân viên của Đàm Thiên Dương để trên bàn làm việc của mình. Sau đó cẩn thận gấp lại.

Nhấn nút gọi nội bộ cho A Nghĩa, y đưa chồng tư liệu lại cho hắn, sau đó nói: “Giúp tôi điều tra một người.”

“Người nào?” A Nghĩa tiếp nhận tư liệu hỏi.

“Hoàng Tam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.