CHƯƠNG 52 PN1: HOẮC HÚC VÀ THIỆU ĐÔNG DƯƠNG
(thay đổi cách xưng hô một chút, Thiệu Đông Dương xưng hắn, Hoắc Húc xưng y, Đổng Kính Hà là gã.)
Thiệu Đông Dương chạy đến gần khu trung tâm thành phố. Sau khi ngừng xe, hắn ngã người dựa lưng lên ghế, im lặng nhìn ra quảng trường náo nhiệt bên ngoài cánh cửa sổ.
Hiện giờ đã sắp hoàng hôn, bầu trời dần dần chuyển tối, ánh sáng xinh đẹp của những ngọn đèn đường tràn ngập cả quảng trường rộng lớn.
Thiệu Đông Dương nhìn thứ ánh sáng mờ ảo đó ngây ngốc một hồi lâu. Tay hắn đột nhiên sờ túi quần, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa hút. Sau đó quay đầu nói với người đang ngồi im lặng ở ghế phó lái. :”Tôi phải rời khỏi nơi này.”
Hoắc Húc trầm mặt nhìn hắn không nói lời nào.
Thiệu Đông Dương đối với thái độ luôn luôn trầm mặc của Hoắc Húc có chút nhịn không được. Hắn hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe. Sau đó từ cửa sổ xe nhìn Hoắc Húc, hắn mở miệng ném cho y một câu. “Tôi đi đây, để xe lại cho anh.”
Hoắc Húc thấy Thiệu Đông Dương xoay người rời đi, liền vội vàng mở cửa xe đuổi theo hắn, lấy một tay kéo hắn lại.
“Anh làm gì?” Thiệu Đông Dương gạt tay Hoắc Húc, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn y.
“Cậu muốn đi đâu?” Hoắc Húc nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt hắn. Nhất thời tay chân có chút luống cuống. Nhưng thân thể cao to của y vẫn gắt gao ngăn trở lối đi của hắn, một chút cũng không chịu di chuyển.
“Tôi đi đâu liên quan gì đến anh?” Thiệu Đông Dương bị Hoắc Húc chọc tức đến cười to, ném cho y một ánh mắt khinh thường.
Hoắc Húc trầm mặc một hồi đột nhiên nói, :”Cậu có muốn đi gặp mẹ cậu không?”
Thiệu Đông Dương ngay lập tức quay đầu, vô cùng ngạc nhiên hỏi ngược lại y. :”Anh có ý gì?” Hắn từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ mồ côi, ai cũng biết hắn được cha nuôi Hạ Kiến Hào nuôi lớn, hắn làm gì có mẹ chứ?
Hoắc Húc nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt nói: “Tiêu Hàn Châu, mẹ của Tịch thiếu gia không phải là người sinh ra cậu ấy, bà ấy là cô của Tịch thiếu gia. Cậu mới chính là con ruột của bà ta.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?” Thiệu Đông Dương nghe Hoắc Húc nói xong, hắn nhìn y giống như nhìn thấy quái vật, vẻ mặt không thể tin được.
“Đây là sự thật.” Hoắc Húc nhìn hắn nói.
“Sự thật gì chứ, đúng là lộn xộn linh tinh.” Thiệu Đông Dương buồn bực nắm tóc, đem điếu thuốc trên miệng hung hăng vứt trên mặt đất. Hắn không nhịn được quát về phía y, “Anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đi xa một chút đi.” Hắn nói xong muốn đẩy Hoắc Húc ra.
Hoắc Húc đứng bất động nhìn Thiệu Đông Dương đang cố sức đẩy tay y ra. Y liền vươn tay bắt lấy người kia, có chút không nở buông ra.
“Anh muốn gì ah’!” Thiệu Đông Dương thấy mình không đẩy được người kia, trái lại còn bị y ôm vào trong lòng. Tức giận đến độ tái mặt. Nhấc chân nhắm ngay chân Hoắc Húc đá một cước.
Hoắc Húc bị hắn đá một cước cũng không thèm để ý. Vẫn ngoan cố bắt lấy tay người kia không chịu buông, hai mắt nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương từ trước đến nay đều tự xưng mình là một người bất chấp đạo lý. Lần này rốt cuộc chân chính gặp gỡ một kẻ còn cứng đầu bất chấp đạo lý hơn cả hắn. Chưa kể tên này còn mặt than, vừa nghiêm nghị vừa chơi xấu. Nhìn đến mặt y là hắn tức điên, chỉ muốn đánh y một trận. Thiệu đông Dương nhấc chân, ngoan độc đá người nọ thêm hai cước. Kết quả hai chân người này vẫn giống như thiết trụ. Hắn dứt khoát đá lên phía trước của người kia một cái. Cho ngươi đau chết!! Nhưng người nọ một chút cũng không phản ứng.
“Có muốn tôi dẫn cậu đi gặp bà ấy không?” Hoắc Húc bị đá vào chỗ đó không phải không đau. Chỉ là đối với y mà nói, so với những gì y đã từng cảm thụ qua. Thì sức chịu đựng của y đối với lực đá của Thiệu Đông Dương căn bản không có vấn đề gì.
“Tôi không muốn gặp ai hết! Anh mau buông tôi ra!” Thiệu Đông Dương bị người nọ ôm không cách nào giãy ra được. Những người xung quanh cũng theo đó nhìn chằm chằm hai người họ với ánh mắt khác thường. Khiến cho hắn tức giận đến độ đá Hoắc Húc thêm hai cước. Kết quả hắn lại càng khiến cho mọi người càng chú ý hơn. Thiệu Đông Dương tức đến muốn hộc máu —— Đều là đàn ông nhưng lại bị người kia dễ dàng chế ngự ôm trong lòng. Đổi lại là người khác cũng không ai chấp nhận được. Dĩ nhiên ngoại trừ Tịch thiếu gia.
Hoắc Húc cũng phát giác ra ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh. Y do dự một chút, nhưng vẫn không muốn buông lỏng tay đang bắt lấy Thiệu Đông Dương —— Hoắc Húc không phải thật chú ý đến ánh mắt của người khác. Cái y quan tâm đó chính là cảm thụ của Thiệu Đông Dương, lo lắng hắn chịu không nổi.
Bất quá kỳ thật y đã hoàn toàn lo lắng thừa. Da mặt của Thiệu Đông Dương trải qua thời gian tích luỹ phải nói là dày như tường thành. Ánh mắt của người khác đối với hắn mà nói căn bản không liên quan.
Thiệu Đông Dương rốt cuộc cũng rút được tay mình về. Hắn lập tức lui ba bước lớn, rất cảnh giác nhìn Hoắc Húc. Hắn cảnh cáo y, :”Anh đừng có lại gần tôi, phiền muốn chết!” Hắn trừng trừng liếc mắt uy hiếp y, xoay người đi về phía bên kia quảng trường.
Hoắc Húc rất nghe lời đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Thiệu Đông Dương. Thẳng cho đến khi hắn rời đi rất xa, y mới chậm rãi đi theo.
Thiệu Đông Dương lang thang không có mục đích. Hắn đi dọc theo quảng trường rộng bên cạnh bờ sông, giống như đang trút giận không ngừng đi nhanh về phía trước. Nếu không phải bởi vì không muốn người ta xem hắn là tên thần kinh. Hắn thật muốn hét to vài tiếng để trút ra nỗi phiền muộn trong lòng mình.
Khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện. Nhiều đến độ đủ để phá huỷ toàn bộ nhận thức cùng tiếp thu của hắn hơn hai mươi năm nay.
Lại một lần nữa gặp lại Đổng Kính Hà, kẻ mà hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại. Trong lúc lý trí mơ hồ hỗn loạn, hắn lại cùng Hoắc Húc xảy ra quan hệ. Cũng vì thế mà hắn và y vẫn dây dưa không rõ. Tiểu Nhiên chỉ số thông minh suy giảm. Người cha nuôi mà hắn luôn kinh nể yêu quý cầm súng nhắm thẳng vào hắn. Sau đó lại biết được toàn bộ bi kịch mà tiểu Nhiên gánh chịu đều do một tay cha nuôi hắn khéo léo đạo diễn. Chưa kể Hoắc Húc vì muốn trả ơn nghĩa dưỡng dục mà hắn nợ cha nuôi, liền gián tiếp bán đứng tiểu Nhiên…
Vừa nghĩ đến bởi vì hắn mà hại tiểu Nhiên cảm thụ sự thống khổ mất đi tình cảm chân thành một lần nữa. Hắn thật hận đến không thể giết cái tên Hoắc Húc luôn tự cho mình là đúng kia! Tên hỗn đản!
“Hỗn đản!” Thiệu Đông Dương đúng lúc đi tới cuối đường. Hắn nhìn thấy một cây cổ thụ cao lớn thẳng tắp đứng sừng sững ở ngã quẹo. Liền liên tưởng cái cây kia giống như tên hỗn đản cố chấp đó. Hắn nhịn không được chạy tới, ngoan độc đá lên cái cây kia hai cước cho hả giận!
Hoắc Húc ở phía xa xa nhìn Thiệu Đông Dương nổi điên. Y ban đầu muốn đi tới ngăn cản hắn tự ngược mình. Nhưng nghĩ đến Thiệu Đông Dương sẽ không vui khi thấy thái độ của mình, y liền bỏ ý định. Chỉ tiến về phía trước tìm cách.
Thiệu Đông Dương đá cây cổ thụ đến đau hết ngón chân. Hắn mới đành thu hồi chân mình, ngực thở gấp có chút đau. Hắn đột nhiên rút ra một kết luận, quả nhiên đá người thật thích hơn so với cây cổ thụ này! Tuy rằng cơ thể y cũng đồng dạng cứng rắn. Nhưng ít ra cũng có chút co dãn.
Nghĩ tới đây Thiệu Đông Dương có chút tự giễu mình. Dưới loại tình huống này mà hắn còn có thể nhớ đến những thứ này. Xem ra hắn cùng bệnh tâm thần bắt tay nhau cũng không còn xa nữa!
Hoắc Húc vẫn chỉ đi ở phía xa xa theo sát phía sau Thiệu Đông Dương. Cự ly chung thuỷ bảo trì một khoảng cách, không dám đi quá gần hắn. Thẳng cho đến khi di động y vang lên.
Y lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng, là người mà y phân phó mang Tiêu Hàn Châu đi gọi đến. Hoắc Húc khẽ nhíu mày, ấn nút nhận cuộc gọi. “Alo.”
“…”
Đối phương nói gì đó khiến cho đôi lông mày của hắn càng ngày càng nhíu chặt.
“Tôi đã biết.” Y nói một câu xong tắt điện thoại, sau đó cũng không lo lắng đến khoảng cách giữa mình và Thiệu Đông Dương nữa. Y đi nhanh về phía hắn.
Thiệu Đông Dương vẫn biết Hoắc Húc đi theo phía sau. Hắn ban đầu nghĩ không cần để ý đến y. Lúc này thấy người kia đi nhanh hướng về phía mình, hắn lập tức cảnh giác mà lui lại mấy bước, trừng mắt hỏi y. “Anh lại muốn làm gì nữa?”
“Mẹ của cậu bị người bắt đi rồi.” Hoắc Húc thấy bộ dạng phòng bị của Thiệu Đông Dương. Ngay lập tức dừng bước chân, cách hắn một khoảng cách không tiếp tục tiến lên nữa.
Thiệu Đông Dương mím môi không nói lời nào.
“Là do tôi không an bài tốt, xin lỗi..” Hoắc Húc nhìn hai mắt hắn nói một câu đầy áy náy, sau đó xoay người đi.
“Ê!” Thiệu Đông Dương cả kinh, có ngu đến mấy hắn cũng biết rõ tên đầu gỗ này muốn làm cái gì. Hắn bước về phía trước vài bước đuổi kịp y, quát lên :”Anh đi cứu người? Đừng có ngốc thế! Tôi không nhận bà ta!”
Hoắc Húc vì thanh âm của hắn mà dừng lại bước chân, “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ mang bà ấy trở về.” Y nói xong nhìn hắn thêm lần nữa, rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Uy! Anh đứng lại đó cho tôi!” Thiệu Đông Dương tiến lên nắm lấy áo của y. Biểu tình tàn bạo trừng mắt nhìn y nói, :”Anh.. anh.. rốt cuộc có lỗ tai không hả?! Không nghe hiểu người ta nói sao!”
Hoắc Húc bị hắn nắm áo đành phải dừng lại, mặt than nghiêm nghị có chút vô tội nhìn hắn.
Thiệu Đông Dương cảm thấy mọi sự kiên nhẫn của hắn trong cuộc đời này đại khái là dùng để kiếm chế sự tức giận của mình đối với Hoắc Húc. Hắn nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào hai mắt của Hoắc Húc. Nỗ lực giữ bình tĩnh nói :”Anh nghe rõ đây, tôi không có mẹ! Cũng không cần anh đi giúp tôi làm gì, tôi không cần!”
Hoắc Húc trầm mặt nhìn hắn một hồi, mười phần kiên trì nói :”Bà ấy là người sinh ra cậu. Lúc trước vì tin tưởng lời nói của lão gia, nên bà ấy nghĩ cậu đã chết, rất thương tâm cho..”
“Đừng nói nữa!” Thiệu Đông Dương ngữ khí thô bạo mà cắt đứt câu nói của y. Hắn có đầu óc, có rất nhiều chuyện hắn không phải không biết. Nhưng biết rồi thì sao? Cũng không có cách nào đối mặt được. Hắn đối với bà ta không có chút tình cảm nào. Nếu phải so sánh với tình cảm của hắn dành cho tiểu Nhiên, thì bà ta chỉ đơn giản là một người qua đường mà thôi.
Nguyên do hắn cảm thấy như vậy là bởi vì bà ta, người mà hắn xem là qua đường này đã thương tổn đến Tịch Chiêu Nhiên, người quan trọng nhất của hắn. Thế nhưng người qua đường này lại có huyết thống quan hệ với hắn.
Hắn nên làm thế nào đây? Xem nhẹ tất cả những chuyện Tiêu Hàn Châu đã làm. Vô cùng cao hứng mà ở bên cạnh bà ta, nhận bà ta là mẹ mình sao?
Hắn không làm được! Cho dù những chuyện bà ấy làm đều là bởi vì hắn.
Hoắc Húc nhìn gương mặt Thiệu Đông Dương dần trở nên bi thương. Có chút vô thố, do dự đưa tay khoát lên lưng hắn, đem người nọ ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.
Thiệu Đông Dương chưa từng cảm thụ qua hành động thân thiết trấn an này. Hắn cảm thấy thật thoải mái, liền dựa lên vai y nhắm mắt lại.
Thế nhưng hắn vừa mới nhắm mắt không bao lâu. Ngay lập tức cảnh giác đẩy Hoắc Húc ra, tránh xa vòng tay của y. Nhìn biểu tình vô cùng kinh ngạc của Hoắc Húc, hắn thẹn quá thành giận quát lớn. :”Anh tránh xa tôi ra một chút.”
Hoắc Húc đối với biểu tình đổi tới đổi lui của Thiệu Đông Dương có chút không nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Y nhìn hắn một hồi, sau đó mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Anh đi đi! Anh có chết tôi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái đâu!” Thiệu Đông Dương nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Húc, không ngừng mắng chửi.
Bước chân của Hoắc Húc trong nháy mắt ngừng lại. Nhưng sau đó y vẫn cố chấp tiếp tục đi về phía trước.
Thiệu Đông Dương nghĩ chắc chắn mình đã điên rồi! Hắn và tên hỗn đản này thật không thể nào giao tiếp với nhau mà!!
“A a a ——!” Lần này hắn thật sự hét lên một tiếng. Sau đó xoay người chạy về hướng Hoắc Húc rời đi.
TMD, hắn nghĩ mình thật tiện mà! Mới nói không quan tâm đến y nữa. Thế nhưng vừa nghĩ đến tên hỗn đản này bởi vì chuyện kia mà thật sự chết đi. Hắn liền không thể chịu đựng được, đến lúc đó hắn lấy cái gì để trả mạng cho tên khùng kia đây?
Thiệu Đông Dương không muốn thừa nhận, hắn đã thiếu Hoắc Húc rất rất nhiều rồi.
Hoắc Húc đi trở về phía chiếc xe mà ban đầu hai người bỏ lại. Đang mở cửa xe chuẩn bị ngồi xuống, thì cái người ở phía sau cuối cùng cũng bắt kịp được y. Hắn trực tiếp nhào đến cửa sổ xe, chặn đường y. Thiệu Đông Dương nắm cửa sổ xe thở hổn hển một hồi, quay đầu ngoan độc trừng mắt nhìn Hoắc Húc nói :”Đi, anh ccmn ngoan cố! Lão tử lấy mạng này đền cho anh!”
Hoắc Húc vẫn là gương mặt than đó. Y không nói lời nào, chỉ lấy một tay giúp hắn vỗ lưng thuận khí. Tay còn lại đem tóc dính mồ hôi trên mắt hắn vuốt qua một bên, sợ hắn vì vậy mà khó chịu.
Thiệu Đông Dương không nhịn được gạt tay y ra. Mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, trừng mắt quát y :”Nếu đi thì đi nhanh chút đi, giải quyết xong lão tử còn rời đi nữa.”
Hoắc Húc thấy bộ dạng cậy mạnh của hắn, khoé miệng giật giật. Mơ hồ lộ ra một vòng cung, nhìn như đang mỉm cười. Y khởi động xe lái đi.
Hai người lái xe đến một vùng ngoại ô. Hoắc Húc không nói với Thiệu Đông Dương người bắt Tiêu Hàn Châu là Đổng Kính Hà, và mục đích của gã chính là vì y. —— Trợ thủ mà Phó ca tín nhiệm nhất.
Y ban đầu thật chỉ muốn một mình đi đến đó. Thế nhưng suy xét hai lần kinh nghiệm thất bại của mình. —— Bởi vì y từ nhỏ là một người hoàn hảo phù hợp với các loại hình đào tạo vũ khí. Được huấn luyện trong một môi trường nghiêm ngặt cùng phong bế, cho nên y đối với tình cảm của người bình thường không quá hiểu biết. Lúc trước Hạ Kiến Hào nói chỉ cần y giúp ông ta giả tạo bằng chứng, lừa dối Tịch Chiêu Nhiên. Ông ta sẽ trả tự do cho Thiệu Đông Dương. Y khi đó cũng không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng. Nhưng kết quả cuối cùng lại là điều y không hề muốn thấy nhất. Bởi vì người gánh chịu tất cả lại là Thiệu Đông Dương. Đó cũng không phải là ý định ban đầu của y —— Do đó y nghĩ rằng, lúc này đây không nên ở sau lưng Thiệu Đông Dương thay hắn quyết định điều gì nữa.
Hoắc Húc ở trên đường vẫn không ngừng do dự. Có nên nói chuyện này là do Đổng Kính Hà gây ra cho Thiệu Đông Dương biết hay không. Y lo lắng việc này sẽ khiến cho Thiệu Đông Dương buồn hơn. Vì thế thẳng cho đến khi cả hai lái xe tới điểm đến, y cũng không cách nào quyết định được.
Thiệu Đông Dương dĩ nhiên nhìn ra được sự do dự trong mắt của Hoắc Húc. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, phải biết rằng, trong khoảng thời gian bọn họ vẫn chưa mập mờ dây dưa. Tên hỗn đản này luôn nổi tiếng là kẻ làm việc mau lẹ ngoan tuyệt.
“Uy, anh không sao chứ? Có phải có chuyện gì đó chưa nói cho tôi biết?” Thiệu Đông Dương ban đầu cảm thấy không có gì. Nhưng khi mở miệng hỏi, hắn ngay lập tức khẳng định người này có vấn đề! Phải biết kẻ này lúc trước đã có tiền án tiền sự rồi ah’!
Hoắc Húc trốn tránh ánh mắt hoài nghi của Thiệu Đông Dương. Y do dự một chút liền nói ra mọi chuyện.
Thiệu Đông Dương nghe xong im lặng một hồi. Sau đó đột nhiên cười lớn, thanh âm hắn mang chút trào phúng nói :”Hắn lần này không khoác áo nguỵ quân tử nữa sao?”
“Kỳ thật hắn muốn bắt tôi, nếu như cậu không muốn đi thì đừng vào đó.” Hoắc Húc nói.
“Anh bớt nói nhảm đi!” Thiệu Đông Dương không nhịn được trừng mắt liếc nhìn y. “Mau đi nhanh vào trong đó một chút đi, anh đừng dài dòng nữa, làm nhanh rồi rời đi!”
“Tôi trực tiếp đi vào đó, cậu từ phía sau đi vào.” Hoắc Húc nhìn thoáng qua toà nhà biệt thự nói với Thiệu Đông Dương.
“Anh điên hả? Trực tiếp đi vào đó cho bọn chúng bắn anh thành tổ ong ah’?!” Vẻ mặt Thiệu Đông Dương không tán thành nhìn hắn.
“Đừng sợ, bọn họ bắt tôi là vì muốn đối phó với Phó thiếu gia. Cho nên sẽ không để cho tôi chết. Hơn nữa bọn họ không dễ dàng gì bắt được tôi.” Hoắc Húc giật giật khoé môi, trúc trắc nở một nụ cười. Đưa tay vuốt mái tóc của Thiệu Đông Dương. Sau đó chuyển đến bờ vai của hắn vỗ vỗ. Y xoay người trực tiếp đi vào cửa chính.
Thiệu Đông Dương buồn bực đá một cước lên xe hơi. Tuy hắn tuyệt không tán thành hành động đem dê vào miệng cọp này. Nhưng hắn phải thừa nhận, hiện giờ đây là biện pháp tốt nhất. —— Tình hình của Phó Vân Thiên và Hạ Kiến Hào ở bên kia không biết ra sao. Hơn nữa hai người bọn họ lại rời đi. Cuối cùng vẫn là triệt để cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ. Tình huống hiện giờ hai người không có cách nào trở lại đó gọi cứu viện.
Hoắc Húc không có biểu tình gì trực tiếp đi vào toà biệt thự. Bước chân y vừa bước vào cánh cửa, bên trong đã vang lên vài tiếng “cạch cạch”, thanh âm của súng ống lên đạn. Rất nhanh hơn mười cây súng nhắm thẳng về phía đầu y. Tất cả đều mặc cảnh phục cảnh sát.
Đổng Kính Hà ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách. Đối diện gã là Tiêu Hàn Châu. Đằng sau là một người đang đứng cầm súng kề sát bà ta.
“Hoắc tiên sinh ah’? Nghe danh đã lâu.” Đổng Kính Hà đứng lên, mỉm cười ôn hoà gật đầu với y. Trong căn phòng phảng phất được trang trí rất nhiều súng ống để đảm bảo sự an toàn.
Hoắc Húc không dài dòng, y trực tiếp nhìn gã hỏi :”Ngươi muốn làm thế nào mới buông tha cho bà ấy?”
“Hoắc Tiên sinh đừng có gấp, chúng ta trước tiên ngồi xuống nói chuyện, chậm rãi bàn bạc.” Đổng Kính Hà không nhìn hai mắt băng lãnh của y, vừa cười vừa nói.
Hoắc Húc quét mắt liếc nhìn gã, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống.
Tiêu Hàn Châu vừa thấy y ngồi xuống đối diện mình, lập tức lo lắng hỏi thăm. :”Đông Dương ra sao rồi? Nó có khoẻ không?” Tất cả thần sắc đều như một người mẹ yêu thương đứa con mình.
Hoắc Húc gật đầu với bà nói, “Cậu ấy tốt.”
Đổng Kính Hà cũng ngồi trở về vị trí của mình, nói với Hoắc Húc. “Tôi nghĩ chắc Hoắc tiên sinh rất hiểu rõ mục đích chúng tôi mời ngài đến đây đi?”
“Biết.” Hoắc Húc gật đầu lại nói, “Ngươi có điều kiện gì mới bằng lòng thả bà ấy?”
“Nếu Hoắc tiên sinh đã biết mục đích của chúng tôi như vậy thì tốt rồi. Ngài không cần lo lắng, chờ ngài phối hợp với chúng tôi bắt được hai cha con Hạ Kiến Hào cùng Phó Vân Thiên. Bà Tiêu tự nhiên sẽ không có việc gì.” Đổng Kính Hà nói.
“Ngươi hiện giờ thả bà ta ra, mọi chuyện ta đều đáp ứng ngươi.” Hoắc Húc vẫn là người rất trực tiếp, không bao giờ quanh co lòng vòng.
Sắc mặt Đổng Kính Hà cứng đờ, gã miễn cưỡng nở một nụ cười nói :”Chuyện này sợ rằng không được, dù sao bà Tiêu cũng là phu nhân của Tịch tiên sinh…”
“Nói cách khác các người không dự định thả bà ta đi?” Hoắc Húc nhìn thẳng vào hai mắt của gã hỏi.
Đổng Kính Hà muốn nói gì đó, chợt nghe người ở phía sau hô lên :”A! Cháy rồi! Cháy rồi!”
Trong phòng mọi người đều sửng sốt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía hậu viện. Liền thấy bên ngoài cửa sổ quả nhiên có khói bốc lên cuồn cuộn. Thậm chí rất nhiều khói đen đang chui vào trong phòng.
Đổng Kính Hà nhíu mày, chỉ thị một thuộc hạ đi thăm dò phía sau.
Mà trong phút chốc, Hoắc Húc cũng nhân cơ hội bọn họ phân tâm liền chuẩn bị phản kích. Ngay lúc Đổng Kính Hà đang phân phó thuộc hạ, y liền đưa tay đem bàn trà ở trước mặt hất lên. Chờ bọn họ hoàn hồn nhắm vào y nổ súng, thì y liền nhanh như chớp cướp lấy một khẩu súng của tên đang đứng gần đó. Đem người kia trực tiếp bắt lấy, y phóng ra phía sau sô-pha. Hoắc Húc đem súng kề lên đầu tên kia, ngăn cách đám người ở trước mặt. Y bước nhanh về phía sau lùi vào trong góc tường.
Tiêu Hàn Châu trong lúc Hoắc Húc bắt người cũng rất nhanh trốn theo bên cạnh y.
“Đừng tới đây!” Hoắc Húc bắt lấy tên cách sát, đem khẩu súng kề sát ở huyệt thái dương của gã.
“Ngươi thả hắn ra! Các ngươi trốn không thoát đâu!” Đổng Kính Hà nhìn tên cảnh sát bị Hoắc Húc bắt được. Tức giận đến mức tái mặt. Bọn họ dù sao cũng là cảnh sát, hơn nữa ở đây có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Gã không thể không để ý đến sự an nguy của đồng sự mình mà trực tiếp nổ súng.
Thời điểm gã vừa nói dứt câu, ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng xe hơi nổ máy. Ngay sau đó một chiếc xe Land Rover bốc đầy khói đen hùng hổ trực tiếp từ cửa chính biệt thự xông vào trong phòng khách. Nhưng lại không có ai ngồi trong xe.
Khói đen trong nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng. Có vài cảnh sát không chịu được phải che miệng ho khan. Nhưng không ai dám tuỳ tiện đến gần chiếc xe hơi, sợ nó bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lúc này điện thoại của Đổng Kính Hà đột nhiên vang lên. Gã nguyên bản đã bị biến cố bất thình linh này làm cho nhức đầu. Ban đầu dự định không để ý đến, nhưng di dộng của gã vẫn liên tục vang lên như đòi mạng. Gã đành phải một bên chú ý đến hành động của Hoắc Húc, một bên nhận điện thoại.
“Đổng Kính Hà, mau thả bọn họ ra đi. Không thì chúng ta cùng nhau chết chung ở chỗ này.” Thanh âm của Thiệu Đông Dương không nhanh không chậm từ điện thoại truyền ra.
“Đông Dương? Cậu…”
“Phải là ta, nhà và xe của ngươi cũng đáng giá lắm chứ. Có phải là món quà năm đó lão cha ngươi đồng ý tặng đúng không??” Thiệu Đông Dương cười hỏi.
Khuôn mặt Đổng Kính Hà bình tĩnh không nói gì. Gã biết ý tứ trong lời nói của hắn. Năm đó bọn họ có một khoảng thời gian mập mờ, gã cũng biết tình cảm của Thiệu Đông Dương dành cho gã khi đó rất sâu nặng. Thế nhưng gã lại vì một câu hứa hẹn của cha mình mà buông tha hết mọi thứ. Một trong những thứ hứa hẹn đó cũng chính là toà biệt thự ở ngoại ô cùng một chết xe Land Rover này.
“Ngươi tin hay không? Hiện giờ ta chỉ cần động một chút đầu ngón tay, liền cho ngươi và những thứ này lập tức bay lên trời?” Thiệu Đông Dương nói xong, trong điện thoại liền truyền đến một tiếng giống như tiếng pháo được phóng ra.
“Cậu ném cái gì vào trong xe? Đông Dương, cậu hà tất phải như…”
“Chỉ là một trái bom nhỏ mà thôi. Còn nữa, đừng có gọi người ta thân thiết như vậy nha. Chúng ta không đi chung đường, ngươi gọi như vậy, cẩn thận có người khác chụp mũ Đổng cảnh trưởng ah’.” Thiệu Đông Dương cười hì hì nói xong. Ngay lập tức liền trở nên nghiêm túc ném cho gã một câu. “Được rồi, đừng có lôi thôi nhiều chuyện như vậy. Để cho bọn họ đi ra, nếu không chờ ta ấn nút một cái.. thì cái gì cũng chậm rồi ah’.”
Đổng Kính Hà xanh mặt, thuộc hạ của gã thấy thế cũng không dám tiến đến hỏi nhiều.
Đổng Kính Hà nhìn Hoắc Húc đang bắt giữ người đứng ở trong góc tường. Khuôn mặt bình tĩnh phất tay ra hiệu cho những người khác, ý bảo bọn họ tránh ra.
Hoắc Húc nhìn thoáng qua chiếc xe, một tay giữ chặt lấy con tin không dám buông lỏng. Ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Hàn Châu nấp ở sau lưng y. Ba người rút lui, từ từ đi về phía sau.
Bọn họ chậm rãi lùi dần đến cánh cửa mà chiếc xe Land Rove khi nãy đụng vào, bước ra ngoài sân. Thẳng cho đến khi tiến đến chỗ Thiệu Đông Dương đang đứng bên cạnh chiếc xe cách đó không xa. Hoắc Húc mới buông người đang nắm chặt ra, cầm súng nhắm thẳng vào gã, bắt gã chạy đi.
Tiêu Hàn Châu vừa nhìn thấy Thiệu Đông Dương, nước mắt như thuỷ triều xô bờ, máy móc đi về phía hắn. Thiệu Đông Dương sửng sốt một chút, thân thể vô thức né tránh, có chút xấu hổ nói. :”Cô muốn đi đâu, cháu đưa cô đi, đừng.. để cho bọn họ bắt được.”
Tiêu Hàn Châu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng không nói lời nào. Biểu tình của bà cũng đầy vui sướng, khiến cho Thiệu Đông Dương càng thêm xấu hổ.
Hoắc Húc nhìn con tin bị hắn bắt giữ khi nãy đã đi xa. Y ngay lập tức quay trở về giúp Thiệu Đông Dương phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Bảo hai người nhanh chóng lên xe rời khỏi nơi này.
Thế nhưng khi Hoắc Húc xoay người, tên cảnh sát bị hắn bắt giữ khi nãy không quay trở về biệt thự. Gã đi nữa đường đột nhiên quay đầu lại, khom lưng trốn sau một chiếc xe đang đậu trên lề đường gần đó. Gã lấy một khẩu súng trên người ra, nhắm ngay người Thiệu Đông Dương vẫn còn đang lúng túng đối diện cùng Tiêu Hàn Châu.
Trong nháy mắt Hoắc Húc nghiêng người phát hiện có chuyện khác thường. Y nhanh như chớp xoay người lại, nhắm về phía chướng ngại vật kia nổ súng. Một mặt hối thúc hai người Thiệu Đông Dương và Tiêu Hàn Châu lên xe. “Đông Dương! Mau dẫn bà ấy lên xe!”
Thiệu Đông Dương nghe thấy âm thanh của Hoắc Húc liền quay đầu. Nhưng không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần sau một hồi lúng túng, thì ba phát đạn đã nhắm ngay phía hắn bay tới. Tiêu Hàn Châu hoảng sợ ngay lập tức bổ nhào về phía hắn.
“Bang bang bang ——” Tiếng súng vang lên. Tiêu Hàn Châu dáng vẻ ưu nhã ngã xuống, trên lưng bà đỏ thẫm một màu máu.
Thiệu Đông Dương vô thức cúi người ôm lấy thân thể của bà.
Tiêu Hàn Châu bởi vì đau đớn khẽ nhíu mày. Nhưng trên mặt vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi. Hơn hai mươi năm, con trai của bà đã trưởng thành rồi. Đã có thể dễ dàng ôm lấy bà. Tiêu Hàn Châu đưa tay sờ lên mặt đứa con trai mà bà luôn nhớ thương hơn hai mươi năm. Nhưng phát hiện tay mình lại đầy máu.
“.. Mẹ.. không dậy nổi…” Bà thì thào nói, ánh mắt bởi vì nhìn thấy vẻ mặt quang mang của đứa con trai mình mà dần ảm đạm.
Thiệu Đông Dương nhìn ngón tay thon dài dính đầy máu tươi trước mặt. Hắn đã không còn biết phải phản ứng như thế nào.
“Đông Dương, mau mang bà ấy lên xe!” Hoắc Húc một tay cầm lấy áo hai người lôi vào trong xe. Sau đó liền nhanh chóng trở mình ngồi vào ghế lái. Tiếng súng càng ngày càng dày đặt, Hoắc Húc liền khởi động xe lái đi —— Đổng Kính Hà vừa nghe tiếng súng nổ bên ngoài. Đã sớm mang theo thủ hạ chạy đến, ngoan độc muốn đem ba người bọn họ bắn chết ngay tại chỗ.
Hoắc Húc điên cuồng lái xe chạy đi. Y cố ý chạy vào khu rừng ở vùng ngoại ô để che giấu tung tích cả ba người.
Ngồi phía sau, Thiệu Đông Dương ôm thân thể vẫn còn ấm áp của Tiêu Hàn Châu. Gương mặt muốn khóc, hắn rất muốn khóc vì bà. Thế nhưng hắn lại không có cách nào khóc được.
Đợi cho đến khi Hoắc Húc xác định bọn họ đã tới được chỗ an toàn. Y mới dừng xe trong một rừng cây, xuống xe mở cửa xe ở phía sau.
Thiệu Đông Dương vẫn duy trì gương mặt muốn khóc. Hai mắt đều đỏ, nhưng lại không rơi giọt lệ nào. Khiến cho người khác phải đau lòng yêu thương.
Hoắc Húc không phải là người biết an ủi. Y chỉ trầm mặc vuốt lên gương mặt của Thiệu Đông Dương.
“Chúng ta đi đâu?” Một hồi lâu, thanh âm khàn khàn của Thiệu Đông Dương vang lên hỏi y. Hắn nói chính là “chúng ta” mà không phải là “tôi”. Bởi vì hắn đột nhiên vô cùng bi ai phát hiện, bây giờ ngoài trừ Hoắc Húc ra. Thật sự chỉ còn lại một người là hắn.
“Cậu muốn đi nơi nào?” Hoắc Húc không muốn thấy Thiệu Đông Dương tiếp tục đau khổ. Y vươn tay kéo hắn ra khỏi xe, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng.
“… tôi không biết..”
“Chúng ta tuỳ tiện tìm một chỗ ở trước đã, có được không?” Hoắc Húc ôm lấy người nọ, một chút cũng không muốn buông tay. Lời nói cũng có chút không yên lòng.
“Được..”