Cảnh Thần cứ như thường ngày. Đi làm sẽ về chơi cùng cô. Cả cậu, từ sau khi cậu nói vậy, anh cũng không liên lạc nữa. Anh cũng cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng anh lại không thể bỏ cô... Vì cô đã dường như thành sinh mạng của Cảnh Thần anh rồi.
Khổng Tố mỗi khi thấy anh về, đều ôm chú gấu bông anh tặng ra, nằm vào lòng anh như một con mèo nhỏ.
Cảnh Thần ôm Tố Tố của mình đi tắm, nói chứ việc đi tắm của cô đều do anh làm đấy a. Coi như anh ăn đậu hủ được của cô đi, nhưng anh cũng chưa muốn “Thịt” cô đâu, anh không muốn cô tổn thương. Với anh còn không biết mình đã thẳng hay còn cong đây!
Thật bó tay với chính mình mà!
Tắm xong, anh ôm cô đi ăn cơm.
Vì mẹ anh mới gây nhau với ba anh vụ của mấy năm trước của Khổng gia nhà cô. Nên bà cũng đi du lịch để suy nghĩ kĩ.
Mặc dù có từng rất tức giận khi biết ba mình làm vậy. Nhưng cũng là ba anh, anh cũng không muốn gia đình mình mỗi người một ngã, không còn hạnh phúc như trước nên đã gửi địa chỉ mẹ anh đến để đi du lịch cho ba, coi như đây là cơ hội làm hoà.
Ngồi trên bàn ăn, Thần anh đút cho Tố Tố của mình ăn. Giống như chăm em bé vậy.
Ăn tối xong, cô đòi đi ra ngoài chơi. Cảnh Thần cũng không nỡ từ chối với ánh mắt lấp lánh như mèo con kia của ai đó. Nên đành bảo cô đi thay đồ, và lái xe đưa cô ra ngoài đi dạo.
Đi dạo trên phố. Tố Tố nói không muốn đi xe, nên anh đành đậu xe chỗ khác để cả hai đi dạo.
Trời đêm khá lạnh. Gió lại thổi hơi mạnh, có thể sẽ làm cô lạnh. Nên Cảnh Thần đã biết cô có lạnh cũng không nói, đành cởi áo khoác của mình khoát lên cho cô.
Đi dạo, Tố Tố nắm tay Cảnh Thần. Kéo đi đến chỗ này đến chỗ khác. Nhìn cô rất hồn nhiên, không giống Tố Tố mà lúc trước anh quen biết, rất nặng nề trong con người.
Có lẽ, tai nạn đó làm ảnh hưởng, thay đổi cô. Nhưng như vậy, lại tạo nên cuộc sống mới cho cô ấy chứ.
Cậu đằng xa, nhìn thấy Khổng Tố và Cảnh Thần vui vẻ đi dạo, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng quay người đi khỏi để không muốn nhìn thấy hai người nữa.
_____________
Trong xe, Khổng Tố đã ngủ thiếp đi. Kéo áo khoác lên ngay ngắn, anh đắp cho cô giữ ấm. Rồi hôn nhẹ lên trán cô, xong đóng cửa xe lại.
Định vào ghế lại xe, nhưng điện thoại lại reo lên. Anh cũng không tiện nghe điện thoại trong xe, sẽ làm cô thức giấc. Nên đành đóng cửa, ra chỗ khác nghe điện thoại.
Lúc nghe điện thoại, Cảnh Thần nhìn thấy một cửa tiệm gấu bông. Nghe điện thoại xong, anh bỏ điện thoại đi lại cửa tiệm đó mua gấu bông cho cô.
Để Khổng Tố ngốc nằm trong xe một mình.
Mười phút sau, anh quay lại với chú gấu bông trên tay. Mở cửa xe ngồi vào, anh quay sang nhìn cô ngủ thế nào.
Hai mắt cau mày lại, sao lại có một hộp quà bên cạnh cô? Lúc nãy đâu có đâu?
Cảnh Thần quay người ra sau, lấy hộp quá gần chỗ cô nằm đó. Cầm và mở lên xem.
Bên trong là một sợ dây chuyền, và một bộ váy.
Cảnh Thần khá khó chịu, ai tặng cho cô đây? Nhưng còn nữa, đây là đồ hiệu, số lượng có hạng? Là ai chứ?
Để hộp quà xuống, Cảnh Thần đạp chân ga về nhà. Của ai anh cũng chả muốn nghĩ nhiều, nhưng đừng đụng đến cô. Anh sẽ không để người đó sống không bằng chết đấy!
______________
Biệt thự Lâm gia.
Lâm Viễn ngồi trong phòng, hút thuốc khói nồng nộc. Hộp quà của hắn, hi vọng cô sẽ thích. Khi cô nhớ lại lúc trước, có lẽ Khổng Tố sẽ nhận ra ý nghĩa của hai món đồ đó nhỉ.
Hắn muốn tách Tố Tố ra khỏi Cảnh Thần, nhưng lại biết rõ tình trạng của cô như đứa trẻ, lại bám chặt anh. Hắn biết, nếu đưa cô rời khỏi Cảnh Thần đó e là hơi khó.
Nên đành ngậm ngùi, hắn đành nhìn cô từ xa vậy. Vì cô, phải nhẫn nhịn thôi!
______________
Ngồi trong làm việc, Cảnh Thần nhìn hai món đồ trong hộp quà đó. Anh không hiểu sao ai lại tặng cho cô?
Từ lúc Tố Tố về Cảnh gia, không một ai đến hay gọi điện hỏi thăm cô với tư cách là bạn bè hay là gì cả.
Nói ra, Khổng Tố chỉ có anh và mẹ cô, ngoài ra không quen ai.
Vậy món quà này, của ai chứ? Thêm, hình như có người theo dõi anh và Khổng Tố. Rốt cuộc là ai?
_______
Tiếng nhạc sôi động trong quán bar. Cậu, Lã Vũ đang ngồi trong đó. Uống hết chai rượu này đến chai kia.
Bỗng, một cô gái hình như là phục vụ, đi lại. Có vẻ hơi sợ sợ cậu, nhưng lại cố gắng lấy can đảm đi lại.
Nhìn thấy Lã Vũ nằm dài trên sofa rồi, Yến Chi ngồi xuống, đặt tay lên người cậu.
“Anh gì ơi, trễ lắm rồi. Đừng uống nữa, anh nên về nhà đi”Yến Chi nhẹ nhàng nói.
Lã Vũ ngồi dậy. Nhìn cô gái trước mặt mình. Loạng choạng đứng dậy, chỉ vì phụ nữ mà anh bỏ cậu. Cậu ghét phụ nữ!
Đứng dậy, muốn đi những bước đi không vững, Yết Chi sợ người đàn ông này ngã. Vội đỡ cậu, nhưng không ngờ vừa mới chạm vào cậu, cậu đã hất tay Yết Chi, làm cô ngã, va mình vào thanh ghế sofa.
Bụng Yết Chi bị va đập vào thanh ghế, một dòng nước ấm chảy ra.
“Con... Của tôi”Yết Chi vừa ôm bụng, vừa kêu lên.
Một cô gái khác trong bar, nhìn thấy máu liền la lên:“Á máu!!!”
Lã Vũ lúc này giật mình, quay đầu lại.
Nhìn thấy cô gái lúc nãy muốn đỡ mình, đã nằm bất động dưới sàn.
Chạy lại, ôm Yết Chi lên. Lã Vũ nhận ra nhất nhiều máu, mau đến bệnh viện. Cô gái này mang thai, không kịp thì đứa bé sẽ...
_______________________
Bệnh viện, mẹ cô, Khổng Tâm nằm trong phòng bệnh. Nhìn ra cửa sổ, không biết con bé Khổng Tố ngốc sao rồi. Bà nói cũng không cần đưa cô đến đây, hãy để cô thoải mái. Vì căn bệnh và tiền, đã làm cho Tố của bà mệt mỏi rồi. Cũng như là rất chi áp lực, cứ lo nghĩ đồng tiền mãi.
Cũng may, con bé cũng gặp được người đàn yêu mình. Không thì, bà không biết sao nữa. Bà đúng là gánh nặng của cô mà!
Lấy tấm hình nào đó trong túi áo ra, bà nhìn nó, vuốt ve rồi mỉm cười. Thật lâu rồi... Đã bao lâu rồi nhỉ?
____________________
Tại nước Pháp.
Cảnh lão gia đuổi đến khách sạn mà Giản Dao phu nhân đang ở đó. Nhìn thấy ông, bà tức giận đổi khách sạn. Cứ thấy ông là đổi, cuối cùng đến cuối ngày, muốn hết cả khách sạn bà đổi.
Ai ngờ, khách sạn bà đến lại chỉ còn một phòng. Dĩ nhiên phòng đó cho bà, nhưng ông chồng của bà sẽ ngủ ở đâu chứ? Giản Dao bà biết Cảnh Tuần ông cũng không muốn đi khách sạn nào hết.
Thôi đành giơ cờ trắng, ông và bà ở chung một phòng. Vì bà quá hiểu tính ông, làm gì phải cho bằng được, không được nguy cơ ông sẽ phá nát khách sạn này mất.
Ông chồng này, thật làm người khách buồn cười lẫn tức giận mà!