Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 116: Chương 116




Mặc dù tâm trạng của Cận Tri Thận không tốt nhưng anh vẫn còn lý trí, từ tốn nói: “Tạm thời không được như ý không có nghĩa là không còn hy vọng. Trong những năm qua, tôi đã thích thứ gì thì sẽ không bao giờ từ bỏ.”

Cho dù Giang Tiêu Tiêu có nói gì đi chăng nữa, Cận Tri Thận cũng không bỏ cuộc.

Hai người họ đã được định sẵn là sẽ bên nhau cả đời.

Thẩm Mộ Bạch cười khẽ: “Đúng là rất giống cậu, nhưng mà lần thất bại này hiện rõ trên mặt cậu đó, cậu rất khó chịu đúng không?”

Anh ta và Cận Tri Thận đã quen biết từ lâu, bao năm qua đối phương rất kiên trì trên nhiều phương diện, dù khó khăn đến đâu Cận Tri Thận cũng cố gắng chiến đấu với nó, bởi thế Cận thị mới được như ngày hôm nay.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Thẩm Mộ Bạch thấy anh vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.

Anh ta im lặng giây lát rồi nói tiếp: “Nếu cậu thích cô ấy thật lòng thì tại sao không điều tra chuyện năm ấy? Có vẻ như cô gái nhỏ của cậu không muốn ở bên cậu có liên quan đến chuyện năm đó! Điều tra để giải quyết chướng ngại trong lòng cô ấy là được rồi.”

Cận Tri Thận cụp mắt, sao anh lại không muốn điều tra cơ chứ, nhưng anh có thể nhìn ra chuyện năm đó là vảy ngược của Giang Tiêu Tiêu.

Anh sợ rằng nếu mình tra ra chuyện này thì Giang Tiêu Tiêu sẽ không qua lại với anh nữa.

Đây là lần đầu tiên Cận Tri Thận gặp phải chuyện anh không dám làm.

Anh không đáp lời Thẩm Mộ Bạch mà bưng chén rượu trên bàn lên uống tiếp.

Ở nhà họ Cận, sau khi Cận Tri Thận rời đi, bà Cận đón Tiểu Bảo về nhà.

Nhưng từ lúc về đến nhà, bé cứ rầu rĩ mãi, chỉ ăn được vài miếng, bây giờ đang ngồi trên ghế số pha không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bà Cận nhìn mà đau lòng, bèn hỏi: “Cục cưng ơi, cháu đang nghĩ gì vậy?”

Mặc dù Tô Uyển Ương ngồi bên cạnh thừa biết tại sao Tiểu Bảo không vui nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Đúng đó! Tiểu Bảo à, cháu đang nghĩ gì thế? Nói cho cô nghe được không?”

Tiểu Bảo cúi gằm, bé cũng không giấu diếm.

“Lúc nãy cô Tiêu Tiêu có vẻ không vui! Bà nội ơi, có phải cô ấy giận Tiểu Bảo, không bao giờ để ý đến Tiểu Bảo nữa không?”

Nghĩ vậy, Tiểu Bảo càng buồn hơn.

Tim bà Cận tan chảy, vội vàng an ủi: “Sao lại thể được! Sao cô ấy lại không để ý đến cháu chứ! Tiểu Bảo nhà ta dễ thương vậy mà.”

“Nhưng mà hồi chiều cô Tiêu Tiêu vẫn còn vui vẻ lắm, tại con lừa cô ấy là ba bị ốm, xin cô ấy hãy đến biệt thự, còn nhốt cô ấy trong phòng. Tất cả là tại con, biết vậy con không nên lừa cô Tiêu Tiêu.”

Bà Cận nghe bé nói vậy thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Thì ra là vì Tiểu Bảo nên Giang Tiêu Tiêu mới đến biệt thự. Ban đầu bà Cận cho rằng Giang Tiêu Tiêu là người lá mặt lá trái, đã hứa với bà rồi nhưng sau lưng lại âm thầm dụ dỗ Cận Tri Thận.

Không ngờ..

Trong lòng bà bỗng ngổn ngang cảm xúc.

Tô Uyển Ương cũng sững người, ánh mắt tối sầm trong giây lát.

Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu bị nhốt trong phòng, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Bảo tiếp tục nói: “Bà nội ơi, liệu sau này cô Tiêu Tiêu có không muốn gặp cháu nữa không.”

Bà Cận lập tức vỗ về: “Không đầu, không đâu mà.”

Bà thở dài, cháu và con trai của bà đều thích Giang Tiêu Tiêu, giờ phải làm sao đây?

Haiz…

Tô Uyển Ương bỗng hoảng hốt, sợ bà Cận sẽ dao động.

Nhưng cô ta lại nghĩ chắc sẽ không đâu, đoán chừng Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu khó mà quay lại với nhau được, cô ta nhất định phải nắm chắc mới được.

Đêm hôm đó, Cận Tri Thận và Thẩm Mộ Bạch say bí tỉ, phải nhờ Cận Tri Dực đến đón hai người về nhà.

Cận Tri Dực thở dài nhìn dáng vẻ anh mình, cứ ngỡ sau hôm nay anh mình và chị dâu sẽ làm lành nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn nữa.

Phải làm sao đây?

Vấn đề càng lớn thì Cận Tri Dực càng muốn điều tra xem rốt cuộc năm xưa Giang Tiêu Tiêu đã gặp phải chuyện gì.

Kể từ hôm đó, Giang Tiêu Tiêu không gặp Cận Tri Thận, Tiểu Bảo và Cận Tri Dực nữa.

Mỗi khi về đến nhà chỉ có một mình, cô lại không kìm được nỗi nhớ hai người. Giang Tiêu Tiêu cảm thấy lòng mình trống trải nhưng đó là lựa chọn tốt nhất, chẳng thể trách ai.

Ngày nào Giang Tiêu Tiêu cũng vùi đầu vào công việc để làm tê liệt bản thân, như vậy thì cô sẽ không nghĩ đến Cận Tri Thận và Tiểu Bảo nữa. . Ngôn Tình Sắc

Chiều hôm nay, điện thoại trên bàn đổ chuông, màn hình hiển thị tên Lục Tranh, Giang Tiêu Tiêu chần chừ chốc lát rồi mới bắt máy.

“Alo, chào đàn anh.”

Cô vừa dứt lời, giọng nói lịch sự của Lục Tranh truyền qua điện thoại.

“Chẳng phải em đã nói mấy ngày nữa sẽ mời anh ăn cơm à? Đã vài ngày trôi qua rồi, lẽ nào em quên anh rồi à?”

Giang Tiêu Tiêu thoáng khựng lại, bây giờ cô mới nhớ ra vài ngày trước cô đã đồng ý đi ăn với Lục Tranh.

Nhưng dạo gần đây đầu óc cô rối bời, sao còn nhớ chuyện này được! Giang Tiêu Tiêu tỏ lòng áy náy: “Em xin lỗi! Đàn anh à, mấy hôm nay em bận quá nên quên mất.”

“Không sao, vậy tối nay nhé? Tối nay em có rảnh không?”

Giang Tiêu Tiêu ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không từ chối.

Khi trời chập tối Giang Tiêu Tiêu tới nhà hàng đã hẹn trước, nhân tiện mang theo thông tin của một số công ty quảng cáo mà cô đã chọn cho Lục Tranh.

Sau khi xem tài liệu, Lục Tranh nói: “Tiêu Tiêu, thật sự không thể hợp tác với tập đoàn Cận thị hả?”

Giang Tiêu Tiêu cụp mắt, hiện giờ sao cô có thể tìm Cận Tri Thận được.

“Xin lỗi anh, em cũng không còn cách nào khác.”

Lục Tranh cũng hiểu ít nhiều gì cũng có lý do cá nhân nên anh ấy không làm khó cô.

Nhắc đến Cận thị, Giang Tiêu Tiêu lại nhớ đến Cận Tri Thận. Không biết mấy hôm nay anh sống thế nào, liệu có làm việc không ngừng nghỉ như trước đó không… Cô hơi nhíu mày, trong lòng khó chịu.

Lục Tranh thấy thế thì hỏi đầy lo lắng: “Tiêu Tiêu, em sao vậy? Bị ốm hả? Trông sắc mặt em nhợt nhạt lắm!”

Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, vội lắc đầu.

“Không ạ. Tại vì mấy hôm nay công việc hơi bận thôi, em không sao đâu anh.”

Nghe vậy, Lục Tranh gật đầu: “Có bận đi chăng nữa thì cũng phải giữ gìn sức khỏe. Em nhìn em đi, từ lúc ăn cơm đến giờ cứ ngơ ngẩn mãi. Tâm trạng không tốt hả?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, vốn định đáp không phải nhưng lại nghe thấy Lục Tranh nói tiếp: “Đừng gạt anh, em nhìn lại mình mà xem, nỗi buồn viết rõ trên mặt rồi kìa.”

Giang Tiêu Tiêu chợt lúng túng.

“Đúng là không có gì qua mắt anh được.”

Trước kia khi còn trong hội sinh viên cũng vậy, lúc nào Giang Tiêu Tiêu cũng chịu đựng một mình song lần nào Lục Tranh cũng nhận ra, sau đó tìm cách giải quyết giúp cô.

Vẻ mặt Lục Tranh rất đỗi dịu dàng, anh ấy ngập ngừng thoáng chốc rồi lên tiếng: “Đúng rồi, vài ngày nữa Đại học J sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, hiệu trưởng mời anh về trường làm thỉnh giảng, đến lúc đó em cũng đi nhé, tiện thể giải sầu luôn.”

Giang Tiêu Tiêu nghĩ cũng đã vài năm rồi mình không về trường nên không từ chối mà đồng ý luôn, sau đó hai người tiếp tục dùng bữa tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.