Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 130: Chương 130




Sau khi ăn xong, Giang Tiêu Tiêu nhận được một cuộc gọi từ Cận Tri Thận.

Điện thoại đặt trên bàn cứ reo vang mãi, song Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không có dũng khí nhấc máy nghe. Rốt cuộc một lát sau điện thoại di động cũng im lặng, cô thở dài một hơi.

Giang Tiêu Tiêu cũng không biết nên đối mặt với Cận Tri Thận như thế nào, vừa nghĩ đến những lời bà Cận nói cùng với chuyện mấy năm trước, trong lòng cô lại…

Đêm nay, Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường mà trằn trọc mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu điều chỉnh lại tâm trạng và đi đến công ty như bình thường.

Về dự án của Lục thị, cuối cùng Lục Tranh bỏ qua Tập đoàn Cận thị mà chọn hợp tác với công ty khác, về cơ bản dự án này đã được quyết định.

Trong cuộc họp buổi sáng, Tô San biểu dương Giang Tiêu Tiêu ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói tháng này cô sẽ nhận được một khoản tiền thưởng phong phú, các đồng nghiệp cũng khen ngợi cô hết lời.

Nói cho cùng dự án của Lục thị cũng không phải là một dự án nhỏ, vậy mà không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại giành được nó dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà Giang Tiêu Tiêu đã cầm về cho công ty vài dự án lớn.

Mọi người đều tỏ ra chịu phục trước năng lực của cô.

Giang Tiêu Tiêu cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, sau khi tan họp cô bị Tô San gọi đến văn phòng, nói là bố trí dự án mới cho cô.

Trong văn phòng, Tô San đưa cho cô một tập tài liệu rồi nói: “Lần này mục tiêu của chúng ta là một dự án thương hiệu thời trang của Ý, cô xem trước thông tin về công ty của họ đi.”

Giang Tiêu Tiêu xem tài liệu, Tô San tiếp tục nói: “Dự án này rất nổi tiếng ở chính nước Y, tuy nhiên năm ngoái bọn họ tiến quân vào thị trường trong nước, quảng cáo rồi mà kết quả lại không như mong đợi, lượng tiêu thụ của thương hiệu này cũng không thấy có sự khởi sắc. Năm nay bọn họ định tiêu tốn một số tiền lớn để tìm một công ty cho thể tuyên truyền cho thương hiệu của bọn họ.”

“Cũng tương tự như dự án Vân Thường, lần này rất nhiều công ty đều đang cạnh tranh lẫn nhau, bao gồm cả những công ty thiết kế lớn như Encore hay Hoa Ý, vì vậy dự án này sẽ có độ khó nhất định, chúng ta cần phải nắm chắc cơ hội.”

Tuy Tập đoàn Cẩm Sắt vừa mới thành lập không lâu nhưng hiện nay cũng đã có danh tiếng, dù sao cũng là công ty từng hợp tác với Tập đoàn Cận thị. Tuy nhiên đối thủ cạnh tranh rất mạnh, bởi vậy bọn họ cũng không thể thiếu cảnh giác.

Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nói: “Giám đốc Tô, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm, buổi tối có một bữa tiệc, người phụ trách của thương hiệu này ở khu vực châu Á là Diệp Giản Dương cũng sẽ xuất hiện ở đây, nên là tối nay cô đi tham gia với tôi, thuận tiện xem có bắt được cơ hội bắt chuyện với Diệp Giản Dương để tạo ấn tượng tốt cho đối phương không.”

“Vâng, tôi biết rồi, giám đốc Tô.”

Tô San gật đầu: “Ừ, cô đi làm việc đi. Buổi chiều chúng ta cùng đi.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.

Khoảng thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến lúc tan tầm gần tối, Tô San lại đến lôi Giang Tiêu Tiêu đi trang điểm.

Trong phòng trang điểm, Giang Tiêu Tiêu đã thay một bộ váy dạ hội màu xanh dương nhạt, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ, tuy tạo hình đơn giản nhưng từ cô toát lên khí chất thanh nhã khiến lòng người rung động.

Tô San thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, cô ấy ca ngợi: “Tiêu Tiêu, cô xinh đẹp quá đi mất.”

Buộc phải nói rằng Giang Tiêu Tiêu quả thật là kiểu người đẹp hiếm có khó tìm, lúc không ăn diện thì khiến người ta cảm thấy thoải mái, một khi trang điểm lại làm người ta ngây ngất.

Chẳng trách ngài chủ tịch luôn không gần nữ sắc của bọn họ sẽ thích cô.

Thật ra ban đầu Tô San cũng cảm thấy Giang Tiêu Tiêu quá tầm thường, cô ấy không hiểu nổi rốt cuộc chủ tịch thích cô ở điểm nào.

Thế nhưng sau khi quen biết một thời gian, cô ấy nhận ra cô gái này đặc biệt ở mọi mặt, không giống như những cô gái khác.

Giang Tiêu Tiêu khá ngượng ngùng, cô mỉm cười, nói: “Giám đốc Tô, cô cũng đẹp lắm!”

“Cô khéo nói thật, được rồi, đi thôi nao.”

“Vâng” Giang Tiêu Tiêu gật đầu, rời đi cùng với Tô San.

Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao với phong cách trang trí vừa tráng lệ vừa tinh tế, người đến người đi, khung cảnh náo nhiệt, đa số khách khứa đều là những người nổi danh trong giới thượng lưu.

Trước đó Giang Tiêu Tiêu đã tham gia tiệc rượu lớn như thế này vài lần nên cũng không còn cảm thấy không được tự nhiên nữa, cô đi theo Tô San vào đại sảnh.

Có lẽ vì đến khá sớm nên Diệp Giản Dương vẫn chưa tới, thế là Tô San kéo Giang Tiêu Tiêu đến khu vực nghỉ ngơi ngồi chờ.

Đời một lúc vẫn không thấy Diệp Giản Dương xuất hiện, mà khách khứa đến mỗi lúc một nhiều hơn, Tô San liếc thấy bạn bè thân quen của mình, bèn nói với Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, cô cứ ngồi đây nhé, tôi qua đằng kia chào hỏi một chút.”

“Ừm, cô đi đi Giám đốc Tô.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.

Sau khi Tô San đi, Giang Tiêu Tiêu ngồi ngẩn người tại chỗ một mình, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Không rõ đã qua bao lâu, lúc này ngoài cửa vọng lại âm thanh nhốn nháo, Giang Tiêu Tiêu nhìn theo đám đông thì thấy một bóng người quen thuộc.

Là Cận Tri Thận, còn cả Tô Uyển Ương đi bên cạnh anh.

Tô Uyển Ương ăn mặc rất tự nhiên, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt, kết hợp với lối trang điểm nhẹ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, trông cô ta giống như một nàng công chúa toát lên khí chất tao nhã và cao quý. Cô ta khoác nhẹ tay lên cánh tay Cận Tri Thận.

Hai người bọn họ thong dong đi vào đại sảnh của bữa tiệc.

Cận Tri Thận mặc com lê màu đen, toàn thân anh như tỏa ra khí chất vừa mạnh mẽ vừa xa cách, và anh vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.

Đôi trai tài gái sắc ấy đứng cạnh nhau giống như một đôi trời sinh.

Bọn họ vừa xuất hiện, ngay lập tức trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc, tất cả mọi người đều cầm lòng không đặng mà dõi mắt nhìn theo hai người bọn họ.

Cận Tri Thận không nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, bởi vì tối nay Cận Tri Dực không đến được nên anh mới đi thay em trai mình. Anh không thích những trường hợp như thế này nhưng người đứng ra tổ chức bữa tiệc lại là khách hàng lâu năm của Tập đoàn Cận thị, có quan hệ thân thiết với bọn họ, vì vậy anh không thể không đến.

Mà người nhà họ Tô cũng quen thân với chủ nhân của bữa tiệc, Tô Uyển Ương biết Cận Tri Thận phải tham dự nên cũng đi thay ba mình, không ngờ cô ta lại gặp được anh ngay ở trước cửa khách sạn.

Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người ở bữa tiệc, Tô Uyển Ương không nén nổi ý cười trên mặt, cô ta liếc người đàn ông bên cạnh mình một cái, trong mắt hiện lên vẻ say mê.

An Khánh – người tổ chức bữa tiệc – vừa nghe tin Cận Tri Thận tới thì lập tức ra chào đón.

Giang Tiêu Tiêu nhìn đến mức mất hồn mất vía, rồi cô chợt nhận ra hình như bọn họ đang đi về phía mình thì vội vàng trốn vào trong góc.

Sau khi chào hỏi rồi hàn huyên một lúc, An Khánh bỗng nói: “Tri Thận, Uyển Ương, hai đứa đúng là một đôi trời sinh. Hai đứa vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc này rồi. Đúng rồi, trước đó chú có nghe thấy hai đứa sắp làm đám cưới rồi, không biết cụ thể là ngày nào nhỉ?”

An Khánh bằng tuổi ba mẹ Cận Tri Thận, cũng coi như bậc cha chú của anh, bởi vậy nói năng cũng không kiêng dè gì cả.

Tô Uyển Ương nghe đối phương nói thế thì mỉm cười không nói gì, thoạt nhìn có vẻ ngượng ngùng.

Còn Cận Tri Thận hơi cau mày, anh lên tiếng giải thích: “Chú An, chú hiểu lầm rồi, là do người khác đồn đại thế thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.