Giang Tình Tình kéo tay Giang Chẩn rồi thong dong nói: “Ba à, gần đây chúng ta đang có ý định hợp tác với nhà họ Lương với phải không?”
Giang Chấn gật đầu, ông ta nhìn Giang Tình Tình với vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy, thế thì sao?”
Quả thật gần đây nhà họ Giang có một vụ hợp tác với Lương thị, tuy ông ta và chủ tịch của Lương thị quen biết đã lâu nhưng bởi vì khoảng thời gian trước xuất hiện quá nhiều lời đồn đại về nhà họ Giang, cho nên Lương thị vẫn luôn suy xét xem có nên hợp tác với bọn họ không.
Mấy ngày nay Giang Chấn luôn nghĩ cách thuyết phục Lương thị.
Thế nhưng chủ tịch Lương thị là kiểu người cố chấp, luôn cảm thấy Giang thị không phải là một đối tượng thích hợp để hợp tác…
Giang Tình Tình mỉm cười, nói: “Không bằng giới thiệu chị con cho Chủ tịch Lương đi ba! Dù sao bây giờ cô ta cũng bị cậu Cận vứt bỏ rồi, dùng cô ta để làm thông gia với nhà họ Lương thì Giang thị chúng ta sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, và cô ta cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, coi như bồi thường cho những năm qua, anh Quân Hạo, anh thấy có đúng không?”
Tất nhiên là Lam Quân Hạo vô cùng tán thành: “Đúng đấy. Ba à, Tình Tình nói phải đấy, nếu Giang Tiêu Tiêu kết hôn với Chủ tịch Lương thì Giang thị và Lương thị sẽ trở thành người một nhà, vậy là việc hợp tác lần này cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Nghe vậy, Giang Chấn ngẩn ra.
Thẩm Thục Lan cũng cảm thấy ý này rất hay, dù sao có thể thấy Giang Tiêu Tiêu gặp xui xẻo thì bà ta rất vui sướng.
“Đúng vậy! Mình à, tuy Chủ tịch Lương hơi lớn tuổi một chút nhưng rất biết thương vợ mà!”
Mấy người bọn họ đang trò chuyện thì đúng lúc này, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đi đến, ông ta bị hói đầu, dáng người mập mạp cộng thêm bụng bia, thoạt nhìn ngoại hình của ông ta làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Ông ta nói: “Sao mà vừa đến đã nghe thấy mọi người nói đến tôi thế này?”
Người này chính là Chủ tịch Lương Thiên Hạo mà đám người Giang Tình Tình đang nhắc đến.
Giang Tình Tình nghe thấy giọng ông ta thì xoay người lại và mỉm cười, nói: “Đúng rồi đấy ạ, chúng cháu đang nói nói đến chú Lương, chú có sự nghiệp thành công, mọi phương diện đều hết sức ưu tú, nhưng mà vẫn chưa tìm được người bạn gắn bó cả đời, không biết là bởi vì yêu cầu quá cao hay vì lý do gì khác.”
Thẩm Thục Lan: “Đúng vậy. Thế nên chúng tôi đang bàn bạc với nhau để giới thiệu một người cho anh.”
Lương Thiên Hạo tức khắc cảm thấy hứng thú.
“Hay đấy. Nếu ổn thì tôi có thể suy xét thử xem.”
Ý cười dâng lên trong mắt Giang Tình Tình, cô ta thong thả nói: “Chị của cháu thế nào ạ? Chú xem đằng kia kìa, chị cháu đang ở đó!”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu chỉ về phía Giang Tiêu Tiêu, Lương Thiên Hạo nhìn theo hướng đó, ngay lập tức hai mắt sáng lên.
“Là cô gái mặc váy xanh lam kia phải không?”
“Đúng rồi ạ.”
Giang Tình Tình biết Lương Thiên Hạo là một lão già háo sắc, nhiều năm rồi ông ta vẫn không kết hôn, thế nhưng chơi đàn bà thì vô số kể, mà gương mặt xinh đẹp của Giang Tiêu Tiêu nhất định có thể vào mắt ông ta, và đúng như dự đoán… Giang Tình Tình cong khóe môi.
Giang Tình Tình nhìn tướng mạo của Lương Thiên Hạo và nghĩ thầm, nếu có thể gả Giang Tiêu Tiêu cho lão già này thật thì tốt quá rồi, nếu hai người bọn họ đứng cạnh nhau, có lẽ Giang Tiêu Tiêu sẽ trở thành trò cười, để xem sau này cô ta còn diễu võ dương oai trước mắt mình kiểu gì nữa.
Quả thật Lương Thiên Hạo vừa ý vô cùng, tuy ông ta chơi đàn bà nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một người có khí chất thuần khiết giống như Giang Tiêu Tiêu.
Nếu có thể lấy người phụ nữ này về làm về, đương nhiên ông ta rất sẵn lòng rồi.
Mặc dù rất vui nhưng Lương Thiên hạo vẫn giả vờ giả vịt mà nói: “Không ngờ ngoài cô Tình Tình, Chủ tịch Giang vẫn còn có một người con gái xinh đẹp như thế nữa, sao tôi chưa nghe Chủ tịch Giang nhắc đến bao giờ nhỉ?”
Giang Chấn cười nói: “Đứa con gái lớn này của tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, luôn được cả nhà cứng chiều trong lòng bàn tay, thế nên ngoài ngoài ít được biết đến.”
“Vậy sao? Có điều cô Giang đây quả là xinh đẹp như tiên giáng trần, thế mà Chủ tịch Giang cũng cam lòng ư?”
Giang Chấn cũng đã nhận ra Lương Thiên Hạo rất thích Giang Tiêu Tiêu, nếu hai nhà thật sự có thể thành thông gia thì việc hợp tác với Lương thị sẽ chắng còn là vấn đề nữa.
Giang Chấn là kiểu người luôn đặt lợi ích lên đầu, ông ta nói: “Chủ tịch Lương cứ đùa, anh có được sự nghiệp thành công, lại ưu tú về mọi mặt, mà đứa lớn nhà tôi bình thường có hơi tùy hứng, không biết gì cả, nếu anh thích thì đúng là phúc phận của con bé rồi.”
Nghe vậy, Lương Thiên Hạo mỉm cười vui vẻ.
Giang Tình Tình thấy thế bèn nói luôn: “Chú Lương à, chi bằng thừa dịp này chú qua đó làm quen với chị cháu xem thế nào?”
Dĩ nhiên Chủ tịch Lương rất sẵn lòng, thế là mấy người bọn họ cùng đi đến chỗ Giang Tiêu Tiêu. . Ngôn Tình Ngược
Ở bên kia, Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết mình đã bị bán đi.
Lúc này cô đang mải nghĩ đến Cận Tri Thận, không biết anh và Tô Uyển Ương đã bị chủ nhân của bữa tiệc này dẫn đi đâu nữa, có lẽ là đi trò chuyện rồi. Tuy bữa tiệc này rất lớn nhưng cô vẫn hơi lo lắng, sợ lát nữa sẽ chạm mặt anh.
Cô không muốn gặp anh trong trường hợp này. Cô nghĩ lát nữa gặp được Diệp Giản Dương rồi thì sẽ về trước vậy.
Đúng lúc này, Diệp Giản Dương xuất hiện trong bữa tiệc, Giang Tiêu Tiêu nắm chắc thời cơ định đi qua đó chào hỏi, ai ngờ lại bị chặn đường.
“Chị à, trùng hợp quá. Không ngờ lại gặp được chị ở đây đấy.” Giang Tình Tình mỉm cười dịu dàng.
Giang Tiêu Tiêu nhíu mày nhìn đám người Giang Tình Tình và Giang Chấn chắn trước mặt mình, cô cảm thấy mấy người này bám dai như đỉa vậy, đi đến đâu cũng gặp được bọn họ.
Giang Tiêu Tiêu chẳng muốn chào hỏi, định rời đi luôn.
Giang Tình Tình thấy thế, cho rằng Giang Tiêu Tiêu định đi tìm Cận Tri Thận bèn ngăn cô lại ngay
“Chị à, đừng đi vội!”
“Có chuyện gì?” Trong mắt Giang Tiêu Tiêu hiện lên vẻ không vui, cô lạnh giọng hỏi.
“Cũng không có gì, chẳng qua là muốn giới thiệu cho chị biết một người thôi mà.”
Giang Tình Tình vừa dứt lời, Lương Thiên Hạo lập tức tiến lên, ông ta mỉm cười tự giới thiệu: “Cô Giang, chào cô, tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Lương thị, chắc hẳn cô cũng được nghe về tôi rồi nhỉ, Tập đoàn Lương thị là do tôi dựng nên từ hai bàn tay trắng. Đúng rồi, nghe nói cô Giang đang làm việc trong một công ty thiết kế, vừa hay gần đây tôi có một dự án có thể hợp tác với công ty cô.”
Giang Tiêu Tiêu cau mày, mở miệng hỏi dò: “Thì sao?”
Tại sao ông Chủ tịch Lương này vô duyên vô cớ lại muốn hợp tác với mình? Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt dâm tà của đối phương, ngay lập tức trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Thẩm Thẩm Lan lập tức nói: “Ba con tìm cho con một người chồng, Chủ tịch Lương là một người đàn ông ưu tú, hơn nữa còn rất yêu mến con, Tiêu Tiêu à, nếu con gả cho Chủ tịch Lương nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn về phía Lương Thiên Hạo, người đàn ông trước mắt chừng hơn bốn mươi tuổi gần như có thể làm ba cô rồi, cô không tài nào tin vào tai mình, bọn họ muốn cô gả cho người đàn ông này ư? Cô nói với vẻ khó tin: “Dì, dì đùa gì vậy?”
Giang Chấn tiến lên nói: “Dì con không đùa đâu, Tiêu Tiêu, Chủ tịch Lương rất thích con, không thì con trò chuyện với người ta đi. Có lẽ qua một thời gian nữa là có thể làm đám cưới luôn được rồi.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức nổi giận.