Cận Tri Thận tiếp tục chọn trang phục, anh biết Giang Tiêu Tiêu sẽ từ chối nên nói luôn: “Có qua có lại, em tặng quà cho Tiểu Bảo, tôi cũng tặng em. Không có gì đâu.”
“Tôi tặng quà cho Tiểu Bảo không phải vì muốn anh tặng lại.” Giang Tiêu Tiêu đáp.
Cô thấy quần áo đẹp nên muốn tặng Tiểu Bảo thôi mà! Nhưng không ngờ Cận Tri Thận để cô thanh toán rồi lại muốn mua đồ cho cô.
“Tôi biết, tôi chỉ mượn cớ tặng quà em mà thôi.”
Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu nói thầm: “Tôi không cần thật mà…”
Hơn nữa mấy bộ đồ này rất đắt! Bộ nào cũng hơn một nghìn tệ, còn đắt gấp mấy lần quần áo cô mua cho Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận phớt lờ lời từ chối của Giang Tiêu Tiêu, vẫn tiếp tục chọn quần áo. Chẳng qua anh vẫn biết chừng mực nên không mua quá nhiều vì sợ Giang Tiêu Tiêu mang gánh nặng tâm lý.
Cận Tri Thận chọn mấy bộ hợp với cô rồi thanh toán. Nhân viên cửa hàng nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt hâm mộ, còn ánh mắt nhìn Cận Tri Thận lại tràn đầy si mê. Sau đó hai người ra khỏi cửa hàng quần áo.
Giang Tiêu Tiêu nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay anh cười gượng: “Anh làm vậy thì tôi được lợi rồi.”
Cận Tri Thận mỉm cười, cúi xuống kề sát Giang Tiêu Tiêu: “Đúng là tôi muốn em được lợi, như vậy thì em sẽ nợ tôi, sau này em có trốn cũng không thoát.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở phả vào mặt nhau. Trái tim Giang Tiêu Tiêu đập dồn dập, cô vô cùng luống cuống, vội vàng lên tiếng: “Chúng… chúng ta về thôi!”
Cận Tri Thận nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, thầm nghĩ sao cô nhóc lại đáng yêu đến vậy! Anh cong môi nở nụ cười nhẹ nhàng, rời đi cùng Giang Tiêu Tiêu.
Trong một góc khuất có hai cặp mắt nhìn chòng chọc theo bóng lưng hai người, đó là Tô Uyển Ương và bạn thân của cô ta.
Tô Uyển Ương không vui vì bị Cận Tri Thận từ chối đi ăn cùng, vì vậy sau khi tan làm cô ta hẹn bạn thân đi ăn cơm, sau đó hai người đi dạo phố.
Ai ngờ lại trông thấy Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận.
Tô Uyển Ương siết chặt túi đồ trong tay, bấy giờ cô ta mới hiểu thì ra Cận Tri Thận từ chối đi ăn cùng mình vì đã hẹn với Giang Tiêu Tiêu. Lại là å đàn bà để tiện này phá hoại chuyện tốt của mình!
Nếu không có cô ta thì Cận Tri Thận nhất định sẽ đồng ý đi ăn cùng mình.
Lúc này, cô bạn thân đứng bên cạnh hỏi: “Uyển Ương, người phụ nữ bên cạnh chủ tịch Cận là ai thế? Không ngờ chủ tịch Cận lại đi dạo phố cùng cô ta, không phải cậu và anh ấy sắp kết hôn sao?”
Tô Uyển Ương hơi lúng túng, bình thường hội chị em bọn họ tụ tập với nhau hay tám chuyện cô ta và Cận Tri Thận sắp kết hôn.
Tô Uyển Ương không làm sáng tỏ chuyện này, bởi vì cô ta cho rằng đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nhất định là cuối cùng Cận Tri Thận sẽ kết hôn với cô ta.
Cũng không biết cô bạn thân vô tình hay cố ý mà tiếp tục nói: “Thoạt nhìn chủ tịch Cận rất tốt với người phụ nữ kia! Lúc nãy anh ấy còn cười với cô ta nữa, thật dịu dàng làm sao! Anh ấy còn xách đồ giúp cô ta, che chở cô ta lúc qua đường. Hâm mộ ghê ha! Sao chẳng thấy chủ tịch Cận đi dạo phố cùng cậu bao giờ nhỉ?”
Mặc dù bình thường đám chị em này rất tốt với Tô Uyển Ương, song sau lưng ai chẳng hâm mộ và ghen tị! Bọn họ chỉ tỏ ra thân thiết thế thôi, sao có thể bỏ qua cơ hội chọc Tô Uyển Ương khó chịu.
Tuy Tô Uyển Ương giận lắm nhưng vẫn mỉm cười giải thích: “Cô ta chỉ là em họ xa lắc xa lơi của anh ấy mà thôi.”
“Thế hả? Vậy sao lúc nãy cậu không đến chào hỏi?”
Nghe bạn hỏi vậy, sắc mặt Tô Uyển Ương lập tức cứng lại. Cô bạn thân biết một vừa hai phải, mỉm cười kéo tay Tô Uyển Ương: “Tớ biết rồi, cậu không muốn bỏ rơi tớ đúng không? Uyển Ương tốt nhất trên đời, chúng mình đi dạo phố tiếp thôi!”
Bây giờ Tô Uyển Ương đâu còn tâm trạng đi dạo phố, cô ta không ngờ Cận Tri Thận lại đi dạo phố cùng phụ nữ, còn mua biết bao nhiêu là đồ cho người ta. Tô Uyển Ương lớn chừng này nhưng đã thấy anh đối xử tốt với một người phụ nữ như vậy bao giờ đâu!
Giang Tiêu Tiêu đúng là hồ ly tinh, tại sao Cận Tri Thận lại tốt với cô ta đến vậy!
Không đúng, lẽ nào hôm qua Bà Cận về nhà không tìm Cận Tri Thận? Tại sao hôm nay anh còn đi cùng Giang Tiêu Tiêu?
Ánh mắt Tô Uyển Ương tối sầm, xem ra Bà Cận cũng bó tay rồi, chẳng lẽ mình cứ trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận thân thiết với nhau?
Không được, cứ cái đà này thì sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng bị ả đàn bà đê tiện này cướp mất, xem ra mình phải nghĩ cách mới được!
Tô Uyển Ương biết rằng một khi người phụ nữ Giang Tiêu Tiêu này vẫn còn đó, mình đừng hòng ở bên Cận Tri Thận.
Cô ta không còn lòng dạ nào mà dạo phố tiếp nữa, bèn tìm đại một lý do giải thích với bạn thân rồi về nhà.
Tại nhà họ Tô, sau khi bà Tô nghe Bà Cận nói đến bà cũng bó tay hết cách, ánh mắt bà ta chợt thay đổi. Ngay cả mẹ ruột của Cận Tri Thận cũng đành chịu thì bọn họ làm gì được đây? . truyện đam mỹ
Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn con rể giỏi giang nhà mình bị người khác cướp mất?
Lúc này, ông Tô ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Hay là ra tay từ chỗ người thân của Giang Tiêu Tiêu đi! Nhà đó ghét đứa con gái này như vậy, chúng ta có thể lợi dụng bọn họ để phá rối Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu.”
“Đúng nhỉ đúng nhỉ! Nhà họ Giang là nhà mẹ đẻ của Giang Tiêu Tiêu, chắc chắn bọn họ biết nhược điểm của cô ta. Chẳng phải trong bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo, người nhà họ Lam đã nói bởi vì Giang Tiêu Tiêu không đứng đắn nên bị từ hôn sao, nói không chừng trong này có uẩn khúc gì đó.”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương ngẩng phát. Đúng vậy, có thể ra tay từ phía người nhà họ Giang hoặc là người nhà họ Lam.
“Con biết rồi, ba mẹ cứ yên tâm! Dù thế nào đi chăng nữa con tuyệt đối không để cho người phụ nữ này cướp mất Cận Tri Thận.”
Tô Uyển Ương tỏ rõ quyết tâm, đương nhiên người nhà họ Tô cũng tin tưởng cô ta. Dù sao con gái mình cũng ưu tú như vậy, trong khi Giang Tiêu Tiêu chỉ là một con nhóc tầm thường, dựa vào đâu mà tranh giành với con gái mình.
Tô Uyển Ương lập tức ra lệnh cho trợ lý điều tra Giang Tiêu Tiêu và người nhà họ Giang. Trước kia cô ta chỉ điều tra sơ sơ chứ chưa tra rõ mâu thuẫn giữa bọn họ. Trợ lý nhận lệnh làm việc.
Chiều hôm sau, trợ lý đã tra được toàn bộ thông tin về Giang Tiêu Tiêu và người thân, chỉ trừ một năm cô mất tích.
“Thưa cô chủ, hầu như không ai biết cô Giang đã làm gì trong một năm đó. Chuyện này rất bí ẩn, có lẽ phải cần thêm thời gian để điều tra.”
Nghe xong Tô Uyển Ương hơi híp mắt lại.
Tại sao Giang Tiêu Tiêu lại biến mất một năm? Rốt cuộc trong một năm đó đã xảy ra chuyện gì? Giọng nói của Tô Uyển Ương cực kỳ u ám: “Tiếp tục điều tra thật kỹ, nhất định phải mau chóng tra ra Giang Tiêu Tiêu đã gặp phải chuyện gì trong một năm này.”
“Vâng, thưa cô Tô.”
Trợ lý đi rồi, Tô Uyển Ương ngồi trước bàn làm việc suy tư. Cô ta lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra trong một năm đó chắc chắn không đơn giản, nói không chừng đúng là chuyện xấu xa gì đó nên mới bí ẩn như vậy.
Cô ta nhất định phải tra rõ chuyện này.