Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 150: Chương 150




Sau đó, ông cụ Tần dạy Giang Tiêu Tiêu pha trà và giảng giải rất nhiều kiến thức về trà đạo, còn Giang Tiêu Tiêu thì lắng nghe đầy hào hứng, hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn chơi cờ nữa.

Trước kia Giang Tiêu Tiêu từng học đánh cờ, cũng tự cảm thấy mình chơi rất giỏi, thế nhưng lại thua ông cụ Tần một cách thê thảm.

Giang Tiêu Tiêu cười ngượng ngùng: “Ông Tần lợi hại quá!”

Ông cụ Tần cũng nở nụ cười. Hôm qua thua Cận Tri Thận ba ván cho nên cả ngày nay ông cụ cứ rầu rĩ suốt, thầm nghĩ mình đã chơi cờ nửa đời người rồi mà không thắng nổi đứa cháu trai. Bây giờ thắng Giang Tiêu Tiêu, ông cụ cực kỳ vui vẻ.

“Cô nhóc này chơi cờ khá đấy, thông minh lắm.”

Tới lúc chơi xong một ván cờ thì đã hơn tám giờ rồi, Giang Tiêu Tiêu cũng chuẩn bị đi về.

Ông cụ Tần cũng về nên nói với cô: “Đi thôi! Ông cũng phải về rồi, tiện đường đưa cháu về luôn.”

Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ giây lát, cũng không từ chối.

Khi tới cửa nhà, Giang Tiêu Tiêu xuống xe tạm biệt ông cụ Tân: “Tạm biệt ông Tần, cháu đi trước đây ạ.”

“Ừ, đi đi! Ngày mai gặp!”

Ông cụ mỉm cười nhìn Giang Tiêu Tiêu rời đi, sau đó cũng về nhà.

Giang Tiêu Tiêu rất vui, tuy đã lớn tuổi nhưng ông cụ Tần rất vui tính, giao tiếp với ông cụ rất vui.

Cô đi thang máy lên tầng nhà mình thì trông thấy Tiểu Bảo đang ngồi xổm trước cửa, khuôn mặt phúng phính viết đầy mấy chữ buồn bã không vui, bên cạnh bé là quản gia nhà họ Cận.

Tiểu Bảo vừa trông thấy Giang Tiêu Tiêu đã lập tức lao tới. Cô vội vàng đón lấy bé, ngạc nhiên hỏi: “Sao Tiểu Bảo lại tới đây?”

Lần này quản gia đưa bé tới, vậy Cận Tri Thận đâu?

Quản gia đứng bên cạnh thở dài rồi trả lời: “Cô Giang, cậu chủ nhỏ đang giận dỗi cậu chủ nên chạy ra ngoài!”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, ngay sau đó nghe thấy Tiểu Bảo đang rúc trong lòng mình tỏ vẻ đáng thương: “Cô Tiêu Tiêu đừng đuổi con nha, con không muốn nhìn thấy ba, ba xấu lắm, con ghét ba!”

Đang yên đang lành sao lại thế này? Giang Tiêu Tiêu khó hiểu, bèn hỏi quản gia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Quản gia nói: “Cậu chủ nhỏ không chịu ăn cơm nên bị cậu chủ răn dạy, thế là bỏ nhà đi. Sau đó, tôi chỉ đành đưa cậu chủ nhỏ đến tìm cô Giang thôi.”

Ông ấy nói xong, Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười nhìn Tiểu Bảo, sao lại quậy đến mức không ăn cơm chứ!

Sau khi nắm rõ tình hình, Giang Tiêu Tiêu cũng biết là Tiểu Bảo sẽ không về ngay, vì vậy cô bế bé lên và nói với quản gia: “Chú Trương, chú về trước đi! Cứ nói với cậu chủ nhà chú là cháu sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ.”

Chú Trương gật đầu: “Được, vậy thì xin nhờ cô Giang.”

Quản gia đi rồi, Giang Tiêu Tiêu bế Tiểu Bảo vào nhà.

Cô đã ăn bên ngoài rồi nhưng vẫn nấu cho Tiểu Bảo ít món.

Giờ đã ở nhà cô nên Tiểu Bảo trở nên ngoan ngoãn, ăn hết những món Giang Tiêu Tiêu nấu.

Sau khi Tiểu Bảo ăn xong, Giang Tiêu Tiêu lại tắm táp thơm tho và mặc đồ ngủ cho bé rồi đặt bé nằm lên giường.

Tiểu Bảo vùi mình trong lòng Giang Tiêu Tiêu, vui không tả xiết, thậm chí bé còn mong sau này ngày nào cũng cãi nhau với ba để tới tìm cô Tiêu Tiêu.

Giờ vẫn còn sớm, cả Tiểu Bảo lẫn Giang Tiêu Tiêu đều chưa buồn ngủ. Giang Tiêu Tiêu nhìn bé thắc mắc: “Tại sao Tiểu Bảo lại giận dỗi ba con?”

Giang Tiêu Tiêu biết Tiểu Bảo vẫn luôn tốt tính, nhất là với Cận Tri Thận, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cậu nhóc này sẽ không quậy đến nỗi không chịu ăn cơm mà đến tìm mình.

Tiểu Bảo cụp mắt, cũng không giấu giếm: “Sắp tới ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của cụ ngoại, bà ngoại con gọi một nhóm mấy dì mấy cô đến cho ba con chọn, bảo là muốn tìm mẹ kế cho con.”

Tiểu Bảo ngập ngừng chốc lát rồi bổ sung: “Ba con đồng ý rồi…”

Nghe bé nói vậy, Giang Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt, lại náo loạn gì đây?

Tiểu Bảo ôm chặt cổ Giang Tiêu Tiêu, giọng nói ấm ức: “Con không muốn ai khác làm mẹ kế của con đầu, con chỉ thích cô Tiêu Tiêu thôi.”

Tiểu Bảo cũng không biết tại sao mình lại rất quý cô Tiêu Tiêu, ở cùng cô ấy lúc nào bé cũng có cảm giác như đang ở bên cạnh mẹ mình.

Trong thời gian này Tiểu Bảo đã xem Giang Tiêu Tiêu là mẹ mình, vì vậy khi nghe bà nội nói ba sắp kết hôn với người phụ nữ khác và người đó sẽ trở thành mẹ kế của mình, cậu nhóc lập tức cáu kỉnh, cũng giận dỗi Cận Tri Thận luôn, sau đó bỏ nhà đi.

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, chuyện này thì đâu phải Tiểu Bảo muốn là được!

Cô thừa biết suy nghĩ của nhà họ Cận hơn ai hết, chỉ có điều cô cảm thấy khó hiểu ở chỗ Bà Cận vừa ý Tô Uyển Ương mà, tại sao lại phải chọn thêm những người khác?

Cô càng nghĩ càng rối, càng thấy mất mát. Tóm lại là cho dù không phải Tô Uyển Ương thì nhà họ Cận cũng sắp xếp vô số quý cô danh giá cho anh lựa chọn, dù thế nào đi chăng nữa nhà họ Cận cũng không chấp nhận một người phụ nữ như cô.

Giang Tiêu Tiêu nhếch môi nở nụ cười hờ hững như đang tự giễu, sau đó dạy dỗ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo à, đó là chuyện của người lớn, dù con có quậy cũng chẳng có tác dụng gì, trái lại còn làm rạn nứt quan hệ ba con, như vậy là không đúng.”

Tiểu Bảo chớp mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Lẽ nào cô Tiêu Tiêu thật sự muốn nhìn thấy cảnh ba con cưới người khác sao? Nếu sao này họ có em bé thì sẽ không thương con nữa đâu.”

Câu nói của bé khiến Giang Tiêu Tiêu chợt sững người, đột nhiên cô cảm thấy đau lòng thay Tiểu Bảo. Đúng vậy! Cậu nhóc này rất thông minh, chắc chắn bé cũng nhạy cảm hơn người khác.

Có lẽ Cận Tri Thận nên để ý bé hơn, xem ra khi nào có thời gian cô phải nhắc nhở anh vấn đề này để tránh cho sau này Tiểu Bảo mắc bệnh tâm lý.

Giang Tiêu Tiêu xoa đầu Tiểu Bảo an ủi: “Ba con yêu con nhất, sao lại không thương con cho được. Tiểu Bảo phải tin tưởng ba con chứ!”

Giang Tiêu Tiêu biết chắc Cận Tri Thận sẽ không bao giờ hết yêu thương Tiểu Bảo, dù sao bé cũng là con trai ruột của anh.

Tiểu Bảo rúc vào lòng Giang Tiêu Tiêu, thật ra bé cũng biết Cận Tri Thận luôn yêu bé.

“Thế nhưng dù là vậy Tiểu Bảo cũng không muốn ba lấy người phụ nữ khác! Nếu ba cưới người khác sẽ không dẫn Tiểu Bảo đi tìm cô Tiêu Tiêu nữa, Tiểu Bảo và cô Tiểu Bảo sẽ phải xa cách nhau. Con không muốn xa cô Tiêu Tiêu đầu!”

Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu chợt thay đổi, tâm trạng cũng trở nên phức tạp, cô không ngờ Tiểu Bảo lại yêu mến mình đến vậy.

Nhưng mình cũng thế mà! Cô không muốn rời xa Tiểu Bảo, nhưng sớm muộn gì nhà họ Cận cũng bắt Cận Tri Thận lấy cô gái khác, có thể là Tô Uyển Ương hoặc là một ai khác, nhưng nói chung người đó không phải cô.

Rồi sẽ có ngày cô phải rời xa Tiểu Bảo…

Bỗng chốc Giang Tiêu Tiêu không biết phải đáp lại Tiểu Bảo thế nào, suy cho cùng thì cô không thể hứa sẽ ở bên bé mãi mãi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.