Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 164: Chương 164




Chuyện dự án đã bàn bạc xong xuôi, rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu cũng thấy vững tâm, cô vội vàng muốn đi khỏi đây, kết quả là vừa đi được vài bước thì cô bắt đầu loạng choạng như sắp ngã, ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng ngất xỉu..

“Chị Tiêu Tiêu!”

Từ Na trợn trừng mắt, trên mặt hiện lên nét hoảng sợ, Cận Tri Thận nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Giang Tiêu Tiêu.

Sắc mặt của cô hết sức khó coi, lúc này ngay cả son môi cũng không thể tô giấu được đôi môi trắng bệch của cô, cách một lớp váy áo mà Cận Tri Thận cũng cảm nhận được rằng cô đang run rẩy vì lạnh.

Tức khắc Cận Tri Thận sầm mặt, anh hỏi Từ Na với giọng điệu tràn đầy phẫn nộ: “Chuyện gì thế này?”

Từ Na bị Cận Tri Thận quát thì hết hồn, cô ấy lắp bắp giải thích: “Hôm nay chị Tiêu Tiêu bị sốt, tôi vẫn luôn khuyên chị ấy đừng đi nữa nhưng chị ấy không nghe.”

Nói rồi Từ Na nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt lo lắng.

Chủ tịch Vu đứng bên cạnh nghe vậy thì càng thêm tán thưởng thái độ làm việc của Giang Tiêu Tiêu hơn.

Cận Tri Thận giơ tay sờ trán Giang Tiêu Tiêu, quả nhiên trên trán nóng hầm hập.

Ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên u ám, cô ta lập tức tiến lên và nói: “Tri Thận, chủ tịch của công ty Hoa Ninh đang chờ ở đằng kia kìa anh. Trước tiên để trợ lý của cô Giang đưa cô ấy đến bệnh viên đi đã.”

“Cô ở đây xử lý mọi việc đi.” Dứt lời, Cận Tri Thận dứt khoát ôm Giang Tiêu Tiêu lên và đi khỏi bữa tiệc, Từ Na cũng đi theo sau.

Tô Uyển Ương ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí cô ta không kịp nói một câu nào.

Cô ta nhìn bóng lưng Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt u ám.

Lại một lần nữa Cận Tri Thận bỏ mình lại vì Giang Tiêu Tiêu, Tô Uyển Ương cắn chặt răng, cô ta nghi ngờ Giang Tiêu Tiêu cố ý làm như thế.

Con khốn này, lần nào cũng xuất hiện trước mặt mình rồi quyến rũ Cận Tri Thận.

Tô Uyển Ương cũng muốn đi theo nhưng Cận Tri Thận lại bảo cô ta ở lại xử lý mọi việc trong bữa tiệc, bởi vậy dù không cam lòng thì cô ta cũng chỉ có thể ở lại đây, dẫu sao thân phận của cô ta lúc này là một thư ký.

Ở phía bên kia, Giang Tiêu Tiêu được cấp tốc đưa đến bệnh viện, lúc này cô đang nằm trên giường bệnh truyền nước.

Từ Na làm thủ tục xong thì trở lại phòng bệnh, cô nhìn Giang Tiêu Tiêu nằm trên giường rồi lại nhìn Cận Tri Thận, nhất thời cảm thấy thật khó tin.

Đường đường là chủ tịch của Cận thị mà lại bỏ hết mọi công việc lại để đưa Giang Tiêu Tiêu đến bệnh viện, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ như thế nào? Trong lúc Từ Na đang suy nghĩ thì Cận Tri Thận bỗng lên tiếng: “Cô về nghỉ ngơi trước đi. Tôi ở lại đây chăm sóc cô ấy là được rồi.”

Nghe anh nói thế, Từ Na hết sức ngạc nhiên, cô ấy lưỡng lự, nói: “Ừm… Chủ tịch Cận à, hay là để tôi ở lại chăm sóc cho chị Tiêu Tiêu cho. anh cứ đi làm việc đi.”

Từ Na chỉ biết Cận Tri Thận là chủ tịch của Tập đoàn Cận thị chứ cũng không quen thuộc, làm sao cô yên tâm giao Giang Tiêu Tiêu cho anh được.

“Tôi là bạn trai cô ấy, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”

Từ Na kinh hãi đến mức miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng gà. Gì cơ?!!

Cậu cả nhà họ Cận, Cận Tri Thận nói mình là bạn trai của chị Tiêu Tiêu? Từ Na cảm thấy mình bị nghễnh ngãng rồi.

Cô ấy vốn tưởng rằng Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh mới là một đôi, ai ngờ lại bắt cặp với Cận Tri Thận… Không đúng, hôm nay chị Tiêu Tiêu nói là chị ấy không quen Chủ tịch Cận mà?

Cuối cùng Từ Na ngơ ngác đi về với trạng thái ù ù cạc cạc.

Phòng bệnh trở nên yên lặng, Cận Tri Thận ngồi bên cạnh nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Tiêu Tiêu mà không dẫn được sự đau lòng.

Đang yên đang lành lại bị bệnh, cô nhóc ngốc này, sốt cao thế này rồi còn gắng gượng làm việc, Cận Tri Thận thở dài, nhất thời anh không biết làm sao, cứ yên lặng ở bên cạnh cô như vậy.

Buổi tối hôm đó, Giang Tiêu Tiêu nằm mê man, mãi cho đến ba giờ sáng mới tỉnh lại.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy mồm miệng khô đắng, cả người mệt mỏi rã rời, khó chịu vô cùng.

Cận Tri Thận đang ngủ trên ghế sô pha, nghe thấy có tiếng động thì tỉnh lại ngay, anh nhận ra Giang Tiêu Tiêu muốn uống nước bèn vội vàng đi rót cho cô một cốc nước.

Sau khi uống hết một cốc nước, Giang Tiêu Tiêu mới cảm thấy thoải mái hơn, cô nhìn Cận Tri Thận rồi nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở bệnh viện.

“Sao tôi lại ở đây?” Giang Tiêu Tiêu hỏi, tạm thời cô không hiểu được tình hình hiện tại.

Cận Tri Thận trả lời: “Em ngất xỉu trong bữa tiệc, nên anh đưa em đến đây.”

Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy thật.

“Làm phiền anh quá, anh để Từ Na ở đây trông coi là được rồi mà, tại sao lại tự mình ở lại thế này?”

Giang Tiêu Tiêu không khỏi cảm thấy áy náy vì đã làm lỡ công việc của anh, đương nhiên cô cũng hết sức cảm động.

“Em như thế này thì làm sao tôi yên tâm đi về được?” Nói rồi Cận Tri Thận lại rót một cốc nước, sau đó đưa chỗ thuốc bác sĩ kê đơn đưa cho Giang Tiêu Tiêu.

“Em uống thuốc trước đi đã.”

Giang Tiêu Tiêu nói cảm ơn rồi nhận lấy nước và thuốc, sau khi uống xong Cận Tri Thận lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô, tuy đã giảm bớt nóng hơn nhưng vẫn chưa về nhiệt độ bình thường, anh khẽ cau mày.

“Em ngủ tiếp đi. Bây giờ em phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để sốt lại nữa.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi lại nằm xuống giường. Cô vốn định khuyên Cận Tri Thận về nghỉ ngơi để cô ở đây một mình cũng được, nhưng rồi cô nghĩ chắc hẳn anh sẽ không chịu đi về dễ dàng thế đâu!

Có lẽ vì vừa uống thuốc cho nên Giang Tiêu Tiêu định nói gì nhưng không có sức lực, cô mơ mơ màng màng thiếp đi, không hiểu sao cô cảm thấy yên tâm lạ kỳ.

Cận Tri Thận đắp kín chăn cho Giang Tiêu Tiêu, rồi lặng lẽ ở bên cô như thế.

Một bên khác, Tô Uyển Ương đi theo người phụ trách của công ty con gặp nhiều khách hàng trong bữa tiệc. Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, cô ta cũng không thấy Cận Tri Thận trở về, gọi điện mà anh cũng không nghe máy, cuối cùng cô ta đành phải trở lại khách sạn một mình.

Sau khi tắm xong, cô ta ở trong phòng chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Cận Tri Thận về.

Tô Uyển Ương cầm một ly rượu vang ngồi trên ghế sô pha, cô ta không tự chủ được mà nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng và lo lắng của Cận Tri Thận ban nãy, rốt cuộc là tại sao anh lại thích người phụ nữ đó như vậy? Rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu có gì tốt? Cô ta làm sao sánh bằng mình được?

Tô Uyển Ương bực bội uống cạn ly rượu trong tay.

Không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài có động tĩnh, Tô Uyển Ương tưởng rằng cận Tri Thận đã trở về khách sạn, thế nên cô ta vội vàng đi ra nhìn xem.

Là Từ Na, tức khắc ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên ảm đạm, cô ta hỏi dò: “Cô là trợ lý của cô Giang đúng không? Xin hỏi Tri Thận đâu rồi?”

Từ Na vẫn đang chìm trong cơn khiếp sợ, nhất thời không hiểu tình hình ra sao, cô ấy ngơ ngác trả lời: “Chủ tịch Cận ở lại bệnh viện chăm sóc chị Tiêu Tiêu rồi.”

Tô Uyển Ương gật đầu, cũng không nói gì nữa, sau khi trở về phòng, cô ta đập vỡ luôn ly rượu vang trên bàn thể hiện sự phẫn nộ của mình.

Tiếng thủy tinh vỡ toang vang lên chói tai trong căn phòng yên tĩnh.

Mặt Tô Uyển Ương tái mét. Tại sao? Tại sao Cận Tri Thận lại đối xử tốt với Giang Tiêu Tiêu như vậy?

Mỗi khi cô ta xảy ra chuyện là Cận Tri Thận lại vứt bỏ mình vì cô ta, hôm nay còn ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta cả một đêm.

Ánh mắt Tô Uyên Ương hết sức u ám, cô ta ghen tỵ đến mức muốn giết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.