Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 176: Chương 176




Cận Tri Thận và Lục Tranh một trước một sau đi vào quán bar. Hai người đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống, sau đó gọi rượu rồi bắt đầu trò chuyện.

“Hẳn là chủ tịch Cận cũng thích Tiêu Tiêu giống tôi đúng không?”

Lục Tranh không phải kẻ ngu, Cận Tri Thận xuất hiện bên cạnh Giang Tiêu Tiêu hết lần này đến lần khác, không phải thích thì là gì? Nhưng dù vậy Lục Tranh vẫn hơi bất ngờ vì ban đầu anh ấy tưởng Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận chỉ là chỗ quen biết thôi, ai dè người đàn ông này lại thích Giang Tiêu Tiêu.

“Đúng vậy.” Cận Tri Thận không phủ nhận.

“Vậy anh và cô Tô thì sao?” Lục Tranh nhìn Cận Tri Thận.

“Tin vịt thôi, giữa tôi và cô ấy không có quan hệ gì.”

Lục Tranh không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này. Phục vụ mang rượu lên, toàn là loại rượu nồng độ cao. Hai người uống rượu, Lục Tranh lại lên tiếng: “Tôi quen Tiêu Tiêu rất lâu rồi, hồi đó cô ấy và Lam Quân Hạo là một đôi nên tôi đành từ bỏ, nhưng bây giờ tôi không muốn từ bỏ nữa.”

Cho dù tình địch à Cận Tri Thận, cho dù mấy hôm trước Giang Tiêu Tiêu đã từ chối lời tỏ tình của mình, cho dù xảy ra chuyện gì Lục Tranh cũng không từ bỏ. Anh ấy đã bỏ lỡ Giang Tiêu Tiêu nhiều năm qua, lần này không muốn vuột mất cô nữa.

Lục Tranh thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói tiếp: “Cận thị nhà to nghiệp lớn, Tiêu Tiêu không phù hợp với anh.”

Sự thật đúng là vậy, nhà họ Cận là gia tộc lớn rất phức tạp, nếu Giang Tiêu Tiêu ở bên Cận Tri Thận sẽ dính dáng đến rất nhiều lợi ích và tranh chấp. Nhưng Lục thị thì khác, Lục thị do Lục Tranh thành lập từ hai bàn tay trắng, nếu Giang Tiêu Tiêu lấy anh ấy sẽ không vướng phải nhiều phiền não như vậy.

Cận Tri Thận uống cạn ly rượu trước mặt rồi mỉm cười đáp trả: “Không cần cậu quan tâm.”

Cho dù nhà họ Cận phức tạp cỡ nào, Cận Tri Thận cũng bảo vệ Giang Tiêu Tiêu thật tốt, không để cô bị tổn thương.

“Cậu không từ bỏ cô ấy, tôi cũng vậy.” Cận Tri Thận bổ sung.

Bao năm qua Cận Tri Thận mới gặp được một cô gái khiến mình rung động, làm sao anh có thể vì một tên Lục Tranh mà buông tay. Chẳng những anh không buông tay mà còn cố gắng giành lấy cô.

Lục Tranh nghe Cận Tri Thận nói vậy, không kìm được nhìn Cận Tri Thận, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều toát ra khí thế mạnh mẽ. Phục vụ đứng cách đó không xa, tuy không nghe rõ họ đang nói gì nhưng vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc một cách rõ ràng.

Hai người không đánh nhau, nhưng ai cũng uống một hơi cạn sạch rượu trên bàn như đang so bì.

Cả hai đều thích Giang Tiêu Tiêu, không ai nhường ai, càng uống càng hăng, ngày càng có thêm nhiều chai không trên bàn. Tuy nhiên, lúc này hai người vẫn còn tỉnh táo.

Giọng Lục Tranh vang lên: “Tôi nhất định sẽ mang đến cho Tiêu Tiêu những gì tốt đẹp nhất trong khả năng của mình.”

“Người phụ nữ của tôi muốn gì tôi sẽ cho nấy, không cần người đàn ông khác xun xoe.” Cận Tri Thận càng cứng rắn hơn.

Lục Tranh thích Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Thận cũng vậy, thậm chí anh còn thích Giang Tiêu Tiêu hơn, sẵn lòng từ bỏ tất cả vì cô. Cuộc đấu giữa hai người phải xem Giang Tiêu Tiêu lựa chọn thế nào.

Cũng không biết hai người uống đến mấy giờ, cuối cùng cả hai đều say khướt, trên bàn toàn là chai rỗng, phục vụ quán bar đành gọi điện cho Cận Tri Dực tới đón người về nhà.

Nửa đêm có cuộc gọi, Cận Tri Dực bị đánh thức quát ầm lên với người ở đầu dây bên kia.

“Có biết mấy giờ rồi không hả? Có để cho người ta ngủ không? Có chuyện gì để mai nói không được à?”

Phục vụ giật mình, yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi cậu hai, Chủ tịch say rượu ở quán bar, anh có thể đến đón anh ấy được không?”

Có trời mới biết hiện giờ phục vụ cũng cực kỳ bất đắc dĩ, cậu ta không thể để Chủ tịch Cận ngủ ở quán bar cả đêm đúng không? Nếu làm vậy thật thì từ ngày mai bọn họ đừng hòng mở cửa nữa! Cận Tri Dực nổi giận, cậu ta cũng chẳng biết phải làm sao!

Cận Tri Dực nghe xong thì đơ luôn, không ngờ anh trai lại say rượu. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cận Tri Dực lập tức bật dậy mặc áo khoác rồi chạy tới quán bar.

Trên đường đi, anh ta cứ nghĩ mãi tại sao anh trai lại say rượu. Phải chăng lại cãi nhau với chị dâu? Chẳng phải mấy hôm trước còn vui vẻ cùng nhau về nước sao?

Khi Cận Tri Dực tới quán ba và trông thấy Cận Tri Thận say bí tỉ đổ rạp trên số pha thì sốc luôn. Sau đó anh ta nhìn Lục Tranh bên cạnh, tức thì hiểu rõ nguyên nhân anh trai uống say.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Cận Tri Dực thấy anh mình uống say, nhưng lần này vì tình, đúng là chuyện lạ nghìn năm có một.

Nghĩ đến đây, Cận Tri Dực có phần khâm phục Lục Tranh. Dám đối đầu với anh trai mình, to gan thật đấy! Có điều đoán chừng Lục Tranh phải từ bỏ thôi, thích ai không thích lại đi thích chị dâu mình, haiz!

Cận Tri Dực thở dài, nhờ phục vụ đưa Lục Tranh tới khách sạn, sau đó tự đưa Cận Tri Thận về.

Ở một nơi khác, Giang Tiêu Tiêu trằn trọc cả đêm. Sau khi về nhà cô cứ lo cho hai người kia mãi, bèn gọi điện cho Cận Tri Thận nhưng không ai bắt máy, gọi cho Lục Tranh cũng vậy.

Giang Tiêu Tiêu đành phải tự an ủi bản thân rằng chắc là không sao đâu, cả hai đã là người trưởng thành cả rồi, đâu phải con nít nữa, sẽ không đánh nhau đâu!

Hôm sau Giang Tiêu Tiêu dậy từ sáng sớm, nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt.

Cô cầm điện thoại do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Cận Tri Thận. Nhạc chờ vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói khàn khàn của Cận Tri Thận vang lên.

“Alo..”

Giang Tiêu Tiêu thoáng khựng lại, xem ra Cận Tri Thận vừa tỉnh giấc, nhưng vào giờ này anh đang ở công ty mới phải chứ?

“Cận Tri Thận, tối qua anh và đàn anh… hai người vẫn ổn chứ?”

Cận Tri Thận bị cuộc gọi của Giang Tiêu Tiêu đánh thức. Anh day trán, đau đầu vô cùng nhưng vẫn không nhịn được bật cười khi nghe thấy giọng nói đong đầy lo lắng của Giang Tiêu Tiêu ở đầu dây bên kia.

“Em lo cho tôi hay lo cho Lục Tranh?”

“Anh nói gì thế! Trông dáng vẻ của các anh tối qua, tôi sợ hai người đánh nhau. Tôi không muốn hai anh đánh nhau vì tôi.”

Khóe miệng Giang Tiêu Tiêu khẽ run lên, đến giờ mà anh chàng này còn ghen!

Cận Tri Thận bật cười, mím môi nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, chúng tôi chỉ uống rượu nói chuyện thôi, em cứ yên tâm!”

Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Một người là đàn anh quen biết nhiều năm, một người khác là… người mình thích, Giang Tiêu Tiêu không muốn họ xích mích vì mình.

Bên kia Cận Tri Thận nói sang chuyện khác: “Nhưng mà em giấu tôi đi ăn cơm với người đàn ông khác, phải tính sổ rõ ràng mới được! Tối nay tôi đi đón em, không được trốn!”

Giang Tiêu Tiêu sững người, cô cũng đâu có ngờ tối qua Cận Tri Thận lại chờ cô ở đó, còn chạm mặt đàn anh. Không biết hôm qua hai người này đã uống bao nhiêu rượu mà bây giờ Cận Tri Thận mới dậy. Giang Tiêu Tiêu đoán là anh cũng say. Trẻ con hết sức!

“Ok, tôi biết rồi.”

Giang Tiêu Tiêu trả lời, cô thừa biết cho dù mình từ chối thì có lẽ tối nay Cận Tri Thận vẫn tới tìm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.