Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 184: Chương 184




Nghe thấy Tiêu Tiêu nói mình và Cận Tri Thận không có quan hệ gì cả, Từ Na tỏ vẻ không tin.

“Chị Tiêu Tiêu, chị đừng lừa em, em thấy rõ ràng là Chủ tịch Cận thích chị, lần trước lúc chị bị ngất ở bữa tiệc anh ấy đã rất lo lắng, hôm sau còn đưa chị đến công ty. Bây giờ chị lại bảo em là hai người không có quan hệ gì là sao? À, cho dù chị không thích anh ấy thì Tổng giám đốc Lục cũng được chị ạ!”

Đã có hai người đàn ông tốt như vậy mà Giang Tiêu Tiêu còn đòi đi xem mắt, thật sự là Từ Na chỉ muốn đánh cho cô một trận.

Giang Tiêu Tiêu cười gượng, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đúng là hai người đó họ rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ thuộc về mình.”

Cận Tri Thận không thuộc về cô, và cô cũng không muốn cho Lục Tranh bất cứ hy vọng nào. Cả đời này Giang Tiêu Tiêu không thể đáp lại tình cảm của anh ấy, vậy nên cô không muốn lấy anh ấy ra làm lá chắn.

Từ Na nhìn vẻ mặt Giang Tiêu Tiêu là biết có lẽ cô có điều khó xử, nên chỉ đành an ủi: “Vâng, thế để em đi cùng chị.”

“Cảm ơn em nhé.” Giang Tiêu Tiêu đáp lời.

Từ Na thở dài thất vọng, câu chuyện tình yêu như mơ cứ tan vỡ như vậy sao…

Giang Tiêu Tiêu nhìn cô ấy và nở nụ cười bất lực.

Đến giờ cơm tối hai chị em lén lén lút lút đến một nhà hàng, trông cứ như kẻ trộm vậy.

Vị trí đã hẹn trước trống không, đối phương vẫn chưa đến.

“Chị Tiêu Tiêu, mình đừng qua đó vội, em nghe nói có nhiều người đi xem mắt rất dở hơi, mình cứ quan sát từ xa trước xem sao đã, nếu không ổn thì không gặp luôn.”

Giang Tiêu Tiêu thấy cô ấy nói cũng có lý, vì vậy quyết định tìm một chỗ ngồi quan sát trước.

Hai người ngồi được một lúc thì có một người đàn ông đi đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Người đàn ông đó mặc vest đen, ngoại hình bình thường không có gì đặc biệt. Anh ta ngồi xuống chiếc bàn được đặt trước.

Giang Tiêu Tiêu cũng không vội xuất hiện mà ngồi lại cùng Từ Na quan sát thêm.

Ban đầu người đàn ông khá bình tĩnh, nhưng mới chỉ có mười mấy phút đồng hồ mà anh ta đã dần mất kiên nhẫn.

Thậm chí cuối cùng anh ta còn lớn tiếng chửi bới ở nơi công cộng như chốn không người: “Đệch, rốt cuộc là có đến hay không! Có biết thời gian của ông đây rất quý giá không hả?”

Thấy vậy Từ Na bắt đầu do dự, lắp bắp nói: “Chị Tiêu Tiêu, hay là mình đừng qua đó nữa! Vừa nhìn là biết tính tình anh ta không tốt rồi, sau này về với nhau có khi anh ta còn bạo lực gia đình đấy, đáng sợ quá!”

Giang Tiêu Tiêu cũng thấy cô ấy nói rất đúng. Mặc dù cô cần một người bạn trai nhưng không thể tìm một người đàn ông như thế này được. Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh gọi cho người đàn ông đó.

Anh ta bắt máy với thái độ hoàn toàn khác, vô cùng lịch sự nho nhã.

“Khi nào thì cô Giang tới vậy? Có phải trên đường gặp sự cố gì không? Cần tôi qua đó đón cô không?”

Giang Tiêu Tiêu so sánh dáng vẻ mất kiên nhẫn khi nãy và thái độ hiện tại của anh ta, thật sự là khác nhau một trời một vực! Diễn giỏi thật!

“Xin lỗi anh Lý, trên đường đến đây tôi không cẩn thận bị ngã nên không tới kịp. Vô cùng xin lỗi anh, buổi gặp mặt hôm nay hủy bỏ nhé!”

Sau khi cúp máy, người đàn ông giận dữ uống một ngụm nước rồi đập mạnh ly nước xuống bàn, tiếp đó lại mắng thêm vài câu.

“Mẹ nó, rõ là phí thời gian của ông mà! Còn nói bị ngã, cô ngã chết luôn đi!”

Mắng xong anh ta mới rời khỏi nhà hàng.

Từ Na nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi rồi lại nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy của đối phương, tức thì ghét bỏ vô cùng. Vì vậy cô ấy khuyên: “Chị Tiêu Tiêu, hay là chị suy nghĩ thêm về Chủ tịch Cận và chủ tịch Lục đi!”

Từ Na nghĩ mãi không ra tại sao Giang Tiêu Tiêu không chọn hai người đàn ông xuất sắc mà lại muốn đến đây xem mắt.

Giang Tiêu Tiêu lúng túng: “Chắc người tiếp theo sẽ ổn hơn!”

“Chị Tiêu Tiêu, bây giờ hầu hết những người đi xem mắt toàn người ế thôi. Chắc chắn là họ có vấn đề gì đó nên mới không tìm được đối tượng kết hôn, làm gì có người tố… Đương nhiên không phải em đang nói chị! Có điều…chị cũng thấy người đàn ông vừa nãy rồi đấy, quá khủng khiếp.”

Sao Giang Tiêu Tiêu không hiểu ý Từ Na chứ, nhưng dù sao cũng lỡ hẹn rồi, cứ gặp người tiếp theo đã rồi tính!

Từ Na và Giang Tiêu Tiêu cũng không hy vọng gì nữa. Nửa tiếng sau, người đàn ông thứ hai đến.

Người này mặc vest, mặt màu đẹp trai nho nhã, trông rất ga lăng.

Hai mắt Từ Na sáng lấp lánh: “Chị Tiêu Tiêu, người này trông được đấy!”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu đồng tình.

“Cứ quan sát trước xem sao! Biết đâu lại giống với người ban nãy.”

“Vâng, chị nói có lý, chúng ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.”

Giang Tiêu Tiêu cũng để người đàn ông này đợi nửa tiếng, nhưng anh ta không hề tỏ thái độ gì, chỉ ngồi yên lặng đọc báo, thỉnh thoảng gọi điện thoại, chắc đang bàn chuyện công việc.

Thấy vậy, cả Từ Na và Giang Tiêu Tiêu đều cảm thấy người đàn ông này khá ổn, bèn ra gặp mặt.

“Chào cô, cô là cô Giang phải không? Tôi tên là Vệ Kình Phong.”

Giọng nói của anh ta cũng dịu dàng như nước, khá giống Lục Tranh.

“Vâng, chào anh, tôi là Giang Tiêu Tiêu.”

Sau khi chào hỏi, Giang Tiêu Tiêu ngồi xuống. Lúc đầu cô hơi ngại ngùng nhưng sau đó hai người trao đổi một lúc rồi bắt đầu nói chuyện.

Giang Tiêu Tiêu có ấn tượng rất tốt với anh chàng Vệ Kình Phong này. Theo cô được biết thì hình như anh ta hiện đang là quản lý cấp cao của một xí nghiệp, tương lai rộng mở.

Hai người nói chuyện khá thoải mái, Giang Tiêu Tiêu đùa: “Sao người ưu tú như anh Vệ đây lại phải đi xem mắt thế?”

Vệ Kình Phong cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Cô Giang cũng rất ưu tú, sao lại đi xem mắt vậy?”

Giang Tiêu Tiêu ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn nói thật: “Tôi có lý do cá nhân nên mới vội đi xem mắt.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng vậy, nếu cả hai bên đều giống nhau vậy thì thử qua lại một thời gian xem sao. Chúng ta làm bạn trước, sau đó mới quyết định có ở bên nhau hay không.” Vệ Kình Phong mỉm cười.

Giang Tiêu Tiêu thấy người này cư xử phải phép như vậy thì cũng mỉm cười đáp: “Được.”

Sau khi giãi bày, Giang Tiêu Tiêu cũng hết lúng túng, bèn gọi Từ Na qua bên này nói chuyện.

“Hi vọng anh Vệ không để ý.”

Vệ Kình Phong cũng không để bụng mà tươi cười nói: “Con gái biết bảo vệ bản thân là điều nên làm.”

Từ Na đi tới, sau đó thì thầm: “Chị Tiêu Tiêu lại gặp được một người đàn ông cực phẩm nữa rồi, sao số chị đỏ thế, chia cho em một anh đi!”

Có Tổng giám đốc Lục và Chủ tịch Cận thích thì thôi đi, đến đi xem mắt cũng gặp được người tốt như vậy, Từ Na ngưỡng mộ Giang Tiêu Tiêu từ tận đáy lòng.

Giang Tiêu Tiêu huých vai cô ấy nhắc nhở: “Em nói nhỏ thôi.”

Nói xong cô ngẩng đầu nở nụ cười. Vệ Kình Phong gọi phục vụ tới, sau đó đưa menu cho hai cô gái.

“Chúng ta gọi món đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Vâng.” Giang Tiêu Tiêu nhận menu.

Vào lúc này, cửa nhà hàng mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đen bước vào. Anh đẹp trai ngời ngời, trông có vẻ bá đạo khó gần.

Người này chính là Cận Tri Thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.