Cận Tri Thận vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, hỏi: “Em tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không có gì đáng ngại nữa, có thể xuất viện được rồi.”
Ngoại trừ vết thương nhẹ trên tay, quả thật cơ thể cô không có vấn đề gì khác.
Cận Tri Thận quan sát một chút rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì anh mới làm thủ tục xuất viện cho cô.
Sau khi xong xuôi mọi việc, hai người họ đi khỏi bệnh viện.
Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà luôn, lúc đến cửa nhà, anh dặn dò: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đến công ty.”
“Vâng” Giang Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý, cô nhìn anh rồi nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, anh đi làm đi.”
Đôi mắt của Giang Tiêu Tiêu khế lấp lánh, không biết vì sao nhưng cô cứ có cảm giác dường như quan hệ của hai người bọn họ có gì đó khác trước, còn lạ ở đâu thì cô cũng không nói rõ được.
Quả thật công ty của Cận Tri Thận có một cuộc họp quan trọng, vì thế anh đành ra về trước.
Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn của nhà tù, người đàn ông kia vừa mới tỉnh lại.
Vết thương trên trán gã đã được cảnh sát xử lý sơ qua, gã ngơ ngác nhìn xung quanh, cảnh sát và Cận Tri Dực ngồi trước mắt gã.
Ký ức của buổi tối hôm qua hiện lên trong đầu, gã lập tức hoảng sợ, lại bắt đầu xin tha rối rít.
“Cậu hai Cận, cậu tha cho tôi đi! Tôi bị người khác xúi giục thôi, việc này không hề liên quan đến tôi mà.”
Ban đầu Giang Tình Tình bảo đảm với gã rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, ai ngờ lại chọc giận người nhà họ Cận, để phủi sạch trách nhiệm, tất nhiên gã sẽ không bao che cho Giang Tình Tình.
Nghe đối phương nói thế, Cận Tri Dực khẽ nheo mắt.
“Mày bị ai xúi giục?”
Gã đàn ông nuốt nước miếng, sau đó khai báo tất cả mọi việc.
“Tôi cũng không biết cô ta là ai, nhưng trông cô ta xinh đẹp lắm, cô ta cho tôi hai trăm nghìn… Cậu hai à, tôi biết sai thật rồi, tôi chỉ là nhất thời bị tiền tài che mắt.”
Cận Tri Dực vứt vài bức ảnh xuống trước mặt đối phương và hỏi: “Có phải là người này không?”
Người trong ảnh đúng là Giang Tình Tình.
Dám ra tay với chị dâu trong bữa tiệc, chứng tỏ người này nhất định cũng ở trong bữa tiệc ấy.
Sáng sớm hôm nay, Cận Tri Dực đến nhà họ Tô hỏi xin danh sách khách khứa trong bữa tiệc, kết quả anh ta nhìn thấy tên của Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình, sau khi xem camera giám sát thì phát hiện hai người bọn họ có mặt ở đó thật.
Gã nhìn thấy bức ảnh thì gật đầu lia lịa: “Đúng, chính là cô ta.”
Cận Tri Thận nheo mắt, đúng như dự đoán.
Gã cũng nói hết việc Giang Tình Tình tìm đến mình như thế nào.
“Cậu hai à, kẻ chủ mưu chính là cô ta, anh muốn trách thì trách cô ta đi! Tôi đã khai hết cả rồi, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi mà!”
Cận Tri Dực cười khẩy: “Bỏ qua cho mày? Mày có biết mày động đến ai không? Đó là chị dâu của tao đấy.”
Gã đàn ông ngã ngồi dưới đất.
Người phụ nữ của Cận Tri Thận ư, xong rồi, tất cả xong rồi..
Sau khi đi ra cục cảnh sát, Cận Tri Thận lập tức đi đến tập đoàn Cận thị.
Trong văn phòng, Cận Tri Thận thấy Cận Tri Dực đến sớm như thế thì khá ngạc nhiên.
“Anh, chị dâu xuất viện rồi à?”
“Ừ.” Cận Tri Thận gật đầu đáp khẽ, anh ngồi trước bàn làm việc, hỏi: “Tên kia tỉnh rồi à?”
“Sáng nay vừa tỉnh, sau đó khai báo toàn bộ rồi, quả thật gã bị người khác sai khiến.”
Cận Tri Thận lạnh giọng hỏi: “Ai?”
“Là Giang Tình Tình.”
Ngay lập tức mặt mày Cận Tri Thận sa sầm, lại là người nhà họ Giang.
“Lúc đó cô ta cũng có mặt tiệc rượu à?”
“Em xem camera giám sát thì thấy Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đều có mặt, có lẽ là không muốn chạm mặt chúng ta nên vẫn luôn đứng trong một góc.”
Cận Tri Dực khẽ nhíu mày, nói tiếp: “Nhưng mà Giang Tình Tình tìm tên kia ở cửa, tránh được camera, vì thế cũng không để lại bằng chứng gì, nếu chúng ta muốn ra tay với cô ta thì khó đấy.”
Không có bằng chứng mà chỉ dựa vào lời nói phiến diện của người đàn ông kia thì kiểu gì nhà họ Giang sẽ giúp Giang Tình Tình không phải chịu trách nhiệm gì cả, vì thế muốn cô ta phải ngồi tù là hoàn toàn bất khả thi.
Cận Tri Thận không nói gì mà chỉ trầm tư suy nghĩ.
Cận Tri Dực hỏi: “Làm sao bây giờ hả anh? Anh có định nói cho chị dâu biết không?”
“Việc này anh sẽ nói cho cô ấy.”
“Vậy còn Giang Tình Tình? Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho cô ta như thế à?”
Cận Tri Thận mỉm cười lạnh lùng, trong giọng nói của anh ẩn giấu sự nguy hiểm.
“Bỏ qua? Không có chuyện đó đâu, đi điều tra xem gần đây Giang thị và Lam thị có hành động gì không.”
“Vâng anh à, em đi làm ngay đây.”
Cận Tri Dực quan sát biểu cảm trên mặt Cận Tri Thận, cảm thấy sợ hãi không thôi, anh ta cả nghĩ quá rồi, làm sao anh của anh ta có thể bỏ qua cho người bắt nạt chị dâu được chứ.
Đoán chừng trong khoảng thời gian tới, nhà họ Giang và nhà họ Lam sẽ không được yên bình.
Nghĩ rồi Cận Tri Dực ra khỏi văn phòng.
Còn bên Giang Tình Tình, sáng sớm nay cô ta tự mình xuống bếp làm bữa sáng.
Cô ta và Lam Quân Hạo sống chung với nhau ở nhà riêng của cả hai, tối qua sau khi trở về, Lam Quân Hạo trở về phòng ngủ luôn mà không nói với cô ta câu nào, đây là lần đầu tiên bọn họ chia phòng ngủ.
Tuy Giang Tình Tình rất thất vọng về những gì Lam Quân Hạo nói tối qua, nhưng cô ta ngẫm lại, anh ấy đang nổi nóng thôi. Dù sao cũng là lỗi của mình.
Cửa phòng của Lam Quân Hạo mở ra, anh ta đi ra với bộ vest đen trên người, vẻ mặt vẫn rất khó coi.
Giang Tình Tình mỉm cười đi lên chào hỏi: “Anh Quân Hạo, anh dậy rồi à, em làm bữa sáng rồi đấy.”
“Ừ” Lam Quân Hạo trả lời một cách lạnh nhạt, anh ta ngồi xuống bàn với vẻ mặt hờ hững.
“Anh còn giận à? Anh Quân Hạo à em biết sai rồi mà, em bảo đảm lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.”
Lam Quân Hạo nhìn cô với vẻ bất lực.
“Đúng rồi, em đã liên hệ với người nhà của tên đó rồi, bọn họ nhận tiền và đồng ý sẽ đến chỗ cảnh sát thăm con trai mình, đồng thời bảo anh ta không được khai em ra, nhà họ Cận không thể điều tra ra em được đầu, anh yên tâm đi.”
Nghe vậy, cuối cùng vẻ mặt Lam Quân Hạo cũng dịu lại, anh ta cũng không trách cứ Giang Tình Tình nữa.
Hai người bọn họ đều cảm thấy có lẽ việc này sẽ kết thúc ở đây.
Người nhà của người đàn ông kia rất tham tài hám của, Giang Tình Tình đã phải đưa một số tiền không nhỏ cho bọn họ.
Đương nhiên cô ta tuyệt đối không nghĩ đến rằng gã đã khai cô ta ra.
Cô ta không những mất một món tiền lớn mà còn khiến Cận Tri Thận biết việc này.
Cận thị, buổi chiều, Cận Tri Thận nhận được điện thoại của Cận Tri Dực.
“Anh à, tra được rồi. Chẳng phải nhà họ Lam và nhà họ Giang có một dự án vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta à? Bọn họ nghĩ đủ mọi cách hết đánh ngất chị dâu đến bắt mẹ của chị dâu đi đều không hợp tác được, vì thế bọn họ chuyển mục tiêu sang Tập đoàn Thyssen.”
“Tập đoàn Thyssen?”
“Đúng vậy, anh à, em tra xét thì thấy dạo trước Tập đoàn Thyssen bắt đầu phát triển ở trong nước, tối hôm nay bọn họ tổ chức một bữa tiệc thương nghiệp, mấy hôm trước đã gửi thiệp mời cho chúng ta rồi đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Lam Quân Hạo sẽ tham dự bữa tiệc này.”
Với những buổi tiệc rượu như thế này, người tham dự sẽ là Cận Tri Dực, còn Cận Tri Thận gần như không bao giờ xuất hiện.
Nghe vậy, Cận Tri Thận khẽ nheo mắt, đôi môi mỏng quyến rũ khép mở, anh nói: “Đưa thiệp mời cho anh, tối nay anh sẽ đích thân tham dự.”
“Vâng, anh.”