Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 88: Chương 88




Quả thật cả tối nay Cận Tri Thận sẽ rất bận, anh cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến Giang Tiêu Tiêu, vì thế anh nghĩ một lúc rồi nói: “Thế thì để Tiểu Bảo đi theo em đi.”

Để Tiểu Bảo ở lại đây thì cô cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.

“Được ạ, được ạ, con ở lại với cô Tiêu Tiêu, ba cứ yên tâm đi! Con sẽ chăm sóc cho cô Tiêu Tiêu mà!”

Vẻ mặt của Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn, trông bộ dạng của bé như đang nói: Ba đi mau đi đừng quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của con với cô Tiêu Tiêu.

Trong mắt Cận Tri Thận hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nói với chất giọng trầm thấp quyến rũ: “Tôi đi trước đây.”

“Vâng.”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu nhìn anh rời đi, sau đó cô dẫn Tiểu Bảo đi dạo xung quanh.

Hai người bọn họ đi một lúc thì đụng phải Tô Uyển Ương vừa từ nhà vệ sinh ra.

“Cô Giang, trùng hợp quá nhỉ.”

“Chào cô Tô.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười chào hỏi.

Tô Uyển Ương nhìn Tiểu Bảo bên cạnh Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, cô ta đang định nói gì thì Tiểu Bảo bỗng kéo tay cô và nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, con đói.”

Thế là Tô Uyển Ương bèn nói: “Cô mang Tiểu Bảo đi ăn gì trước đi! Tôi qua đằng kia tìm Tri Thận, nếu có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày, không hiểu sao cô cảm thấy Tô Uyển Ương nói câu đó cứ như cô ta là bà chủ của bữa tiệc này vậy.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cô lạnh nhạt đáp lại một câu rồi dẫn Tiểu Bảo đến khu ăn uống.

Dọc đường đi có vô số tầm mắt dõi theo hai người họ, Giang Tiêu Tiêu cảm giác như ngồi trên bàn chông, dẫu sao cô đang dắt tay thái tử nhỏ của nhà họ Cận, quả thật là rất kỳ lạ.

Tuy nhiên Giang Tiêu Tiêu cũng sẽ không để ý đến những ánh mắt ấy, chuyện quan trọng lúc này là không thể để Tiểu Bảo bị đói, sau khi lấy một ít thức ăn thì cô dắt bé đi tìm một góc khuất ngồi xuống rồi cẩn thận đút cho bé ăn.

Các thiên kim tiểu thư nhìn Giang Tiêu Tiêu đầy ghen ty, thậm chí có người còn bàn tán ngay trước mặt cô.

“Có vài người ấy à, đúng là lươn lẹo, còn biết lấy lòng thái tử cơ đấy!”

“Phải đấy, phải đấy… cũng không biết tự nhìn xem thân phận của mình ra sao, vịt bầu còn muốn hóa thành thiên nga!”

Những người đến tham dự bữa tiệc này đều là con nhà quyền quý của xã hội thượng lưu, tuy rằng Giang Tiêu Tiêu rất xinh đẹp nhưng lại là nhân vật lạ mặt trong giới, mọi người đều cho rằng cô không có thân phận, cũng không có địa vị gì.

Hơn nữa những người vừa nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận đến gần nhau thì suy đoán khoa trương rằng cô không ưng Cận Tri Dực, nhưng đến bữa tiệc này lại thích Cận Tri Thận, muốn làm phu nhân của chủ tịch tập đoàn Cận thị, vì vậy ra sức lấy lòng Tiểu Bảo.

Mọi người càng nói càng cảm thấy Giang Tiêu Tiêu quá mưu mô, đã là bạn gái của cậu hai Cận lại còn quyến rũ cậu cả Cận, đúng là hồ ly tinh.

Những ánh mắt khác thường nhằm vào mình cùng với những lời bàn tán chui vào trong tai khiến Giang Tiêu Tiêu phải cau mày, Tiểu Bảo đang bận ăn nên cũng không chú ý đến xung quanh, bé thấy cô mất tập trung thì hỏi: “Cô Tiêu Tiêu, cô làm sao thế à? Cô không vui ư?”

“Không, Tiểu Bảo nghĩ nhiều rồi.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, lắc đầu.

Ông bà Cận ở gần đó cũng nghe được những lời đồn nhảm nhí ấy, thật ra hai người bọn họ vẫn luôn quan sát Giang Tiêu Tiêu, dù sao bọn họ tò mò về cô đã lâu, trước đó không kiềm chế được mà định đi điều tra cô, thế nhưng sợ Cận Tri Thận giận nên mới nhẫn nhịn.

Mãi đến tối nay mới có được buổi gặp mặt, bọn họ cũng chỉ muốn biết Giang Tiêu Tiêu tiếp xúc với Cận Tri Thận có vì mục đích gì hay không, cố ý lấy lòng Tiểu Bảo để làm gì như mọi người nói.

Nhưng ông bà Cận quan sát hồi lâu cũng không phát hiện Giang Tiêu Tiêu chủ động lấy lòng Tiểu Bảo vì nguyên cớ gì cả.

Bên kia Giang Tiêu Tiêu vẫn đang tiếp tục đút cho Tiêu Bảo ăn, bé không thích ăn rau, khi thấy trước mặt mình là một thìa đầy rau thì lập tức nhắn mày.

“Cô Tiêu Tiêu ơi…”

Giang Tiêu Tiêu dịu dàng dỗ bé một cách kiên nhẫn: “Tiểu Bảo à, con không được lãng phí thức ăn, hơn nữa ăn rau mới tốt cho sức khỏe, chúng ta chỉ ăn một chút thôi nhé.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu ăn rau, tuy mặt mũi nhăn nhó rúm ró hết cả nhưng bé vẫn ăn hết.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Tiểu Bảo giỏi quá.”

Được cô khen ngợi, ngay lập tức Tiểu Bảo cười tươi, có thể làm cô Tiêu Tiêu của bé vui vẻ thì ăn chút rau đã là gì.

Hai ông bà Cận đều nhìn thấy cảnh này, ông Cận ngập ngừng rồi nói: “Trông cô bé này cũng không phải là loại người xấu bụng gì cả, nhất là đối đãi với Tiểu Bảo, có lẽ chúng ta cả nghĩ quá rồi.”

Bà Cận gật đầu: “Có lẽ là vậy thật.”

“Đúng vậy, chúng ta phải tin tưởng mắt nhìn của Tri Thận, mãi nó mới gặp được người mình thích mà.”

Nói thì nói thế nhưng hai ông bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nói cho cùng bọn họ không biết gì về thân phận và lai lịch của Giang Tiêu Tiêu, nhà họ Cận cũng không có quan niệm phải môn đăng hộ đối, chẳng qua bọn họ lo lắng cô tiếp cận Tiểu Bảo và Cận Tri Thận là có mục đích, dẫu sao không phải chưa từng xảy ra việc như thế.

Hai người bọn họ vừa lặng lẽ quan sát vừa chào hỏi khách khứa.

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết được suy nghĩ của ông bà Cận, Tiểu Bảo đã ăn no, cô bèn lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho bé một cách cẩn thận.

Đúng lúc này, hai người phụ nữ đi ngang qua chỗ cô, một người trong số đó bỗng nói: “Cô nhìn cô ta kìa, đúng là giả tạo, người ngoài không biết còn tưởng thái tử là con của cô ta đấy!”

“Ừ đấy, có người ấy mà, để trèo lên cao thì việc gì cũng làm được.”

Nghe bọn họ nói, tay Giang Tiêu Tiêu hơi khựng lại, cô nhìn khuôn mặt của Tiểu Bảo, nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

Giang Tiêu Tiêu biết Tiểu Bảo coi cô là mẹ, chẳng phải cô cũng như thế ư? Đôi lúc cô cũng sẽ cho rằng Tiểu Bảo thật sự là con của mình.

Cô cụp mắt, bất giác cô nhớ lại đứa bé năm đó, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của nó…

Bốn năm qua, vào đúng ngày này, cô đều cố nghĩ cách uống say mèm để không phải nhớ lại chuyện năm xưa nữa.

Ngày hôm đó đứa bé ấy bị ôm đi, đối với cô mà nói đó là nỗi đau đeo đẳng suốt đời, năm nay nhờ có Tiểu Bảo xuất hiện mà cô có thể tạm quên đi, nhưng khoảnh khắc này cô vẫn không cầm lòng được mà nhớ lại.

Bây giờ đứa bé ấy đang ở đâu, có khỏe hay không, có ba mẹ ở bên nó trong ngày sinh nhật chứ?

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trái tim quặn đau, nếu như lúc đó mình giữ đứa bé ấy lại thì tốt biết bao…

Giang Tiêu Tiêu mải suy nghĩ, cũng không biết làm sao mà cô lại bất cẩn làm đổ nước trái cây lên váy mình.

“Á!” Tiểu Bảo nhìn cô đầy lo lắng, bé vội nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, cô không sao chứ?”

Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, cô lập tức xua tay: “Không sao, cô không sao đâu, cô vào nhà vệ sinh lau sạch vết bẩn, con đi tìm ba con trước đã nhé?”

Tiểu Bảo lắc đầu: “Không, con muốn ở lại đây chờ cô Tiêu Tiêu về cơ, cô đi mau đi!”

“Vậy cũng được. Tiểu Bảo ngoan ngoãn ở đây chờ, cô Tiêu Tiêu sẽ về ngay.”

Giang Tiêu Tiêu cũng không lo lắng mình để Tiểu Bảo ở trong bữa tiệc một mình sẽ xảy ra chuyện gì, nói rồi cô đứng dậy định đi, kết quả là không ngờ vừa mới xoay người thì đụng phải ai đó.

“Á!” Người phụ nữ nọ cả kinh hô lên.

Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cô đứng vững rồi tập trung nhìn kỹ đối phương, ra là Tần Sương – mẹ của Lam Quân Hạo, đứng bên cạnh bà ta là Lam Bách Xuyên.

Sao hai người bọn họ lại đến tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo?

Sắc mặt của Giang Tiêu Tiêu chợt thay đổi, không biết vì sao trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.